Chương trước
Chương sau
Tiểu Điệp lấy làm kinh hãi, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng bày vào, như một con rồng trắng, động tác như nước chảy mây trôi, mới ngạc nhiên nói: “Cố công tử.”
Cố Lưu Niên tiến lên rút đai lưng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Nàng thật sự không sợ?”
Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười: “Góc áo của Cố công tử lúc nãy đã lộ ra.” Nói xong, nàng chỉ lên xà nhà: “Chắc phong cảnh trên đó rất đẹp, chỉ là không biết huynh và Ngô Tử Đô là ai tới trước?”
Cố Lưu Niên nghe vậy, khóe môi không nhịn được khẽ cười: “Thân là một cô nương, không lẽ nàng không có chút phòng bị?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Dù hắn ra ngoài, ta cũng có cách không cho hắn hài lòng, có gì mà lo lắng?”
Cố Lưu Niên hơi nhíu mày, nhưng lại thấy một cái bóng cao to lóe qua nơi cửa sổ, liền hiểu được: “Chẳng trách nàng không sợ, hộ vệ của nàng xem ra cũng không ngốc.”
Giang Tiểu Lâu nhấp một miếng trà, vẻ mặt hờ hững: “Thời gian Sở Hán theo ta không ngắn, bị gài bẫy nhiều rồi cũng sẽ thành quen.”
Nghe được Giang Tiểu Lâu tự tin như thế, Cố Lưu Niên không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng: “Xem ra hôm nay ta lo việc không đâu rồi, thôi thôi, ta đi ngay.”
Giang Tiểu Lâu đột nhiên gọi hắn lại: “Nếu Cố công tử đã đến rồi, không ngại giúp ta kết thúc đi.”
Đáy mắt Cố Lưu Niên u ám, như có thủy quang chầm chậm lưu động: “Nếu ta giúp nàng xử lý, nàng làm sao cảm tạ ta?”
Giang Tiểu Lâu cười lạnh, đặt chén trà lên bàn: “Ta còn chưa truy cứu tội nhìn trộm của huynh, huynh còn dám đòi ta cảm tạ?”
Cố Lưu Niên hơi ngạc nhiên, vẻ mặt hơi khó xử: “Được rồi, coi như là ta lỗ mãng.” Nói xong, hắn một tay nhấc Ngô Tử Đô lên, đi về cửa sổ, còn không quên quay đầu lại nháy mắt một cái, quay về Sở Hán cười nói: “Huynh đài, xin nhường đường.” Sở Hán bước qua một bên, hắn liền trực tiếp nhảy ra ngoài, không quên đóng kỹ cửa sổ cho nàng.
Hai tì nữ trợn mắt há mồm, Giang Tiểu Lâu thì thở dài một tiếng.
Đổi xong xiêm y đi ra, toàn bộ hành lang không một bóng người, gian phòng phía đông truyền đến từng trận náo động. Giang Tiểu Lâu vừa đi đến cửa viện, liền thấy một tiểu thư trẻ tuổi nắm chặt tay áo Vương Hạc, lớn tiếng nói: “Mặc kệ, ngươi phải chịu trách nhiệm.”
Tiểu thư này vóc người cực kỳ đẫy đà, một thân áo màu vàng nhạt bọc lấy vòng eo tròn vo, cánh tay còn lớn hơn bắp đùi Vương Hạc, tỏ vẻ dữ tợn, giọng điệu đầy vẻ kiêu căng thô bạo.
Vương Hạc như đang cố nhẫn nhịn, cuối cùng không chịu được, dứt tay ta: “Lưu tiểu thư, ta hoàn toàn không biết tiểu thư ở trong đó.”
Phụ thân của Lưu Tương vừa được thăng chức Hàn lâm, nói về quan hệ, nàng là đường tỷ muội với Lưu Yên thê tử của Tần Tư. Giờ khắc này, nàng trừng mắt lạnh lẽo, tỏ vẻ tức giận, ngón tay run rẩy không ngừng: “Ta đang yên lành nghỉ ngơi trong đó, ngươi đột nhiên xông vào, hủy danh dự của ta. Bây giờ ngươi nhất định phải phụ trách, nếu không ngày mai ta sẽ kiện cáo đến trước mặt Hoàng hậu nương nương, để xem Vương gia của ngươi làm sao.”
Mọi người vây xem không khỏi buồn cười, vị Lưu tiểu thư này đúng là hung hãn, cô gái bình thường gặp chuyện này nhất định là một khóc hai la ba thắt cổ, nàng ngược lại, tóm chặt lấy Vương Hạc ồn ào muốn hắn phụ trách.
Vương Hạc cáu giận đến cực hạn, thấy nàng lại lằng nhằng bám theo, lập tức vung tay tránh khỏi, đúng lúc Lưu Tương đứng không vững, lại ngã xuống đất lăn tròn như cái banh, váy áo dính đầy bụi, khiến mọi người cười ha ha, càng đem bi kịch này biến thành hài kịch, dù Giang Tiểu Lâu đã sớm chuẩn bị cũng không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Khánh Vương phi vội vã chạy đến đây, đang tìm kiếm bóng dáng Giang Tiểu Lâu trong đám đông, vừa thấy nàng yên lành đứng đó, lúc này mới an tâm bước lên hỏi: “Tiểu Lâu, lúc nãy làm ta sợ hết hồn, còn tưởng là con… không sao chứ?”
Triêu Vân muốn nói lại thôi, Tiểu Điệp lắc đầu với nàng, Triêu Vân lập tức im lặng.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười chỉ vào người trước mặt: “Người xem, đúng lúc náo nhiệt.”
Thái tử ở bên cạnh càng nhìn càng thấy không ra gì, trách cứ Vương Hạc: “Vương công tử, ngươi đúng là quá đáng, sao có thể đối xử với Lưu tiểu thư như thế?”
Thái tử phi tự mình tiến lên muốn nâng Lưu Tương dậy, ai ngờ đối phương quá nặng, sức một người không đỡ nổi, không khỏi trắng bệch mặt mày. Các tì nữ lập tức đi lên hỗ trợ, không dễ dàng gì đỡ được nàng lên. Lưu tiểu thư này cũng thật thú vị, không thèm nhìn ai, lại tóm chặt lấy Vương Hạc: “Ngươi đẩy cũng được, đánh cũng được, hôm nay nếu không có câu trả lời thì ta sẽ treo cổ trước cửa Vương phủ.”
Vương Hạc đỏ mặt đỏ tai, hận không thể dứt bỏ Lưu Tương ngay, nhưng đối phương lại dính lấy hắn như da trâu, ở trước mặt mọi người hắn không thể động thủ. Chỉ nghe Thái tử khổ não nói: “Lưu tiểu thư, chuyện này quả thật là ngoài ý muốn. Đầu tiên là tiểu thư té xỉu, nằm nghỉ trong phủ ta, Vương công tử lại vì say rượu mà tiến vào phòng này, đều do nha đầu dẫn đường sai lầm, chuyện ra nông nỗi này, không thể giải quyết ngay lập tức được, vẫn là nên mời người lớn hai nhà ngồi xuống bàn bạc, nếu tương lai hai người muốn làm hỉ sự, ta sẽ làm người chủ hôn cho hai người…”
Lưu Tương nghe vậy không khỏi nhìn tít mắt, vì thể trạng quá mập, ở kinh thành này không ai ngó đến nàng, còn Vương Hạc tuy không giỏi văn nhưng võ nghệ siêu quàn, tướng mạo anh tuấn, khó khăn lắm mới bắt được người này, làm sao nàng chịu buông tha, thế là vội vàng nói: “Thái tử điện hạ, một lời đã nói, bốn ngựa khó đuổi.”
Thái tử điện hạ cười khổ, mơ hồ cảm thấy vị Lưu tiểu thư này có chút ngốc, nhưng chuyện xảy ra ở phủ Thái tử, nếu làm lớn lên thì hắn cũng bị mắng, không thể không bất đắc dĩ nói: “Được, dĩ nhiên ta nói được làm được, Lưu tiểu thư, buông tay trước đi.”
Lưu Tương vẫn nắm chặt tay Vương Hạc, lạnh lùng nói: “Không, không buông, hắn nhất định phải đồng ý với ta.”
Vương Hạc tức giận đến dựng đứng lông mày, nhưng chỉ có thể nén giận nói: “Chuyện này từ từ bàn bạc, ngươi buông ta ra trước đi.”
Lúc này Lưu Tương mới buông lỏng tay, sắc mặt Vương Hạc càng lúc càng quẫn bách dưới sự cười nhạo của mọi người, tàn bạo nhìn Lưu Tương một chút, cắm đầu bỏ đi. Đột nhiên nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đứng phía ngoài đám người, tóc đen mắt đen, da như tuyết, dung nhan như ngọc, đẹp hơn cả các tiểu thư khác, trong lòng hắn cáu giận, rồi lại có nỗi khổ không nói ra lời, không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, chạy đi khỏi.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng của hắn, bất giác khe khẽ lắc đầu. Thẩm Trường An lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Giang Tiểu Lâu ngươi thật độc ác, lại dám thay mận đổi đào.”
Giang Tiểu Lâu nhắc nhở hắn: “Thẩm công tử, sợ là ngươi hiểu lầm rồi.”
Thẩm Trường An sững sờ: “Hiểu lầm cái gì?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu ung dung: “Vương công tử rắp tâm bất lương, nhưng lại trách ta không chịu mắc bẫy, đúng là buồn cười. Nhưng mà…” âm thanh nàng thay đổi, “Có thời gian hận ta, chi bằng nghĩ xem là ai đưa Lưu Tương cho Vương Hạc còn hay hơn.”
Thẩm Trường An giật mình: “Không lẽ không phải là ngươi?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe phía bên ngoài vang lên tiếng kêu sợ hãi: “Thái tử điện hạ, không xong, có người rơi xuống nước.”
Mọi người không khỏi kinh hãi biến sắc, đến khi bọn họ chạy đến bên hồ mới phát hiện một người không ngừng ngụp lặn trong nước, nước hồ đã ngập đến đỉnh đầu hắn, sùng sục nổi bọt.
Thái tử lạnh lùng nói: “Nhanh, đi cứu người.”
Hộ vệ rầm một tiếng nhảy xuống, không lâu lắm đã vớt được người kia lên, chỉ vì thời gian quá dài, bụng hắn đã phình to, hai mắt trắng dã, hơi thở yếu ớt, gần như đã mất nửa cái mạng. Thẩm Trường An nhìn dáng dấp người đó, nhận ra hoa văn trên áo choàng Vân Cẩm của hắn, lập tức đẩy đám đông ra nhào đến: “Tử Đô, huynh sao vậy?”
Ngô Tử Đô không có cách nào trả lời hắn, giờ khắc này hắn không nói được một lời, chỉ là yếu ớt nằm đó, không chút phản ứng. Hộ vệ đè lên bụng Ngô Tử Đô, một luồng nước đục trào ra từ miệng hắn, sau một đợt ho sặc sụa hắn mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đứng trong đám người nhìn hắn, không khỏi cả người phát lạnh, theo bản năng mà co rụt lại phía sau, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thẩm Trường An bắt lấy cánh tay hắn, hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao huynh lại vô cớ ngã xuống hồ?”
Ngô Tử Đô liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, thấy nàng ngậm nụ cười trên môi, bộ dáng ôn nhu dễ gần.
Trong lòng Ngô Tử Đô phát lạnh, cố nhẫn nhịn, cuối cùng nói: “Do ta…không cẩn thận nên ngã.”
Tiểu Điệp chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cũng may, Ngô Tử Đô không ngu đến mức đó.
Giang Tiểu Lâu như cười mà không cười, kẻ này không chỉ bán đứng bằng hữu, còn dùng thủ đoạn đê hèn uy hiếp mình, người như vậy, bắt hắn uống nước hồ là lợi cho hắn rồi. Lần sau rơi vào tay nàng, nàng sẽ bắt hắn đi gặp Diêm vương.
Thẩm Trường An đầy mặt kinh ngạc, những chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao Vương Hạc bị Lưu Tương quấn lấy, còn hảo bằng hữu Ngô Tử Đô lại rơi vào hồ nước, quả thật là kỳ lạ.
Vương Hạc vốn đã rời đi nhưng không biết sao lại quay lại, bước nhanh đến nhấc Ngô Tử Đô lên, lạnh lùng nói: “Nơi này đông người, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”
Đáy mắt Ngô Tử Đô toát ra vẻ bất an, chống cự nói: “Ta không khỏe, cần về thay xiêm y.”
Vương Hạc lại là một tên mãng phu, không chờ người khác giải thích đã kéo hắn đi, chớp mắt đã không còn ai, một đám người hiếu kỳ hai mắt nhìn nhau. Thẩm Trường An thấy không ổn, vội vã đuổi theo.
Khánh Vương phi gần như trợn mắt ngoác mồm, đầy mặt ngờ vực: “Tiểu Lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hỗn loạn hết rồi.”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Cố Lưu Niên đang nghiên người dựa vào hòn giả sơn gần đó mỉm cười nhìn mình, nhẹ nhàng hắng giọng: “Mẫu thân, có lẽ xem kịch nhiều, bọn họ liền xem chính mình là khỉ, nhất thời vui quá mức thôi.”
“À…” Khánh Vương phi khẽ nhếch miệng, nhất thời ngạc nhiên, Tiểu Điệp và Triêu Vân đứng cạnh không nhịn được liền nhìn nhau cười.
Trong nháy mắt, Thái tử phi đã đến trước mặt, có lẽ là đi vội vã nên trên mặt hơi hồng, biểu hiện càng cao quý ôn hòa: “Nghe nói Minh Nguyệt quận chúa rất có nghiên cứu với đồ cổ, gần đây ta có được một bức tranh muốn mời ngươi giám định, không biết có thể dời bước không?” Không đợi đối phương trả lời đã nói tiếp: “Mời Vương phi về khán đài nghỉ ngơi trước, ta sẽ nhanh chóng trả con gái lại cho ngài."
Đây là muốn đơn độc trò chuyện.
Trâm vàng trên tóc Thái tử phi tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bảo thạch châu ngọc cũng lấp lánh chói mắt, Giang Tiểu Lâu chỉ khẽ cười: “Thái tử phi đã mời, Tiểu Lâu không dám từ chối.”
Giang Tiểu Lâu theo Thái tử phi đi đến chòi nghỉ mát, lời bàn tán của mọi người bị ngăn cách bên ngoài. Chòi nghỉ mát vô cùng yên tĩnh, trên một cái lò đất nhỏ đang nấu một ấm nước sôi, phát ra tiếng vang sùng sục.
Thái tử phi tự mình nhấc lên ấm nước, rót nước sôi vào chèn trà, sau đó thành thạo tiến hành các thao tác pha trà, mới nhẹ nhàng đưa sang cho Giang Tiểu Lâu.
Giang Tiểu Lâu nheo mắt nâng chén trà, nhỏ nhẹ nói: “Thái tử phi có nhã hứng này, thật đúng là khiến người ta ngạc nhiên.”
Đôi môi Thái tử phi mang theo ý cười nhàn nhạt, đi thẳng vào vấn đề: “Lúc nãy tì nữ đã bẩm báo tình tình trong gian phòng đó với ta, phủ Thái tử phi không phải nơi tầm thường, khách nam nữ tuyệt đối sẽ không bị sắp xếp nhầm, nhất định là có người cố tình. Bây giờ xem ra, hình như là nhắm vào ngươi. Vốn Tạ trắc phi đang rất vui vẻ, vừa nhìn thấy Lưu Tương lập tức biến sắc, nói là đau đầu muốn rời đi, ta nghĩ lại, chuyện này chắc có liên quan tới nàng ta.”
Giang Tiểu Lâu tỏ vẻ không để ý lắm cười lên: “Tiểu nữ cho rằng Thái tử phi nương nương sẽ che chở Tạ trắc phi.”
Thái tử phi nghe vậy, lại bốc một viên anh đào cho vào miệng, chậm rãi nhai kỹ, phảng phất mùi vị còn lưu lại, vừa mở miệng thì đã thay đổi đề tài: “Mấy năm này, ta rất đồng tình với Khánh Vương phi.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng ồ một tiếng, từ từ chờ Thái tử phi nói tiếp.
Đôi mắt cao quý đoan trang của Thái tử phi như có hàn băng ngưng tụ: “Khánh Vương càng già càng hồ đồ, Thuận phi kia cũng chẳng phải đẹp đẽ gì, nhưng trong mắt ông ta lại giống như bảo bối. Khánh Vương phi là người thân thiện, nhưng đáng tiếc quá trung hậu, một khi trung hậu quá mức thì không tránh khỏi bị bắt nạt. Một Vương phủ yên lành, bị Thuận phi làm cho bẩn thỉu xấu xa, một đôi phu thê kết tóc, bây giờ lại thành kẻ thù.”
Giang Tiểu Lâu chỉ cụp mắt, bưng chén trà lặng lẽ không nói.
Trâm vàng chuỗi ngọc của Thái tử phi buông xuống, nhẹ nhàng lay động theo động tác của nàng, mang theo từng từng luồng sáng vàng, giọng điệu của nàng cực kỳ nhẹ nhàng: “Khánh Vương đường đường là Vương gia, là trụ cột của bệ hạ, làm việc cũng nên để cho người ta phục, không ngờ ông ta lại ái thiếp diệt thê. Haizz, mọi người thường nói, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, phải tu thân trước rồi mới có thể tề gia, tề gia xong rồi mới trị quốc được. Khánh Vương không thể tu thân, không thể tề gia, làm sao giúp bệ hạ trị quốc?”
Giang Tiểu Lâu cũng không trả lời, chỉ là chậm rãi uống một hớp trà.
Thái tử phi không nhận được câu trả lời của Giang Tiểu Lâu, trong lòng khẽ động, nhưng âm thanh ngày càng ung dung thong thả: “Ý của ta, Minh Nguyệt quận chúa có rõ ràng không?”
Cuối cùng Giang Tiểu Lâu giương mắt lên nhìn Thái tử phi một chút, mang theo lạnh lẽo nói: “Thái tử phi, người hy vọng tiểu nữ đứng cùng trận tuyến với người, đối phó Tạ Du sao?”
Cơ thể Thái tử phi hơi nghiên về phía trước, nụ cười càng thêm mê người: “Giang Tiểu Lâu, Tạ Du chính là kẻ chủ mưu chuyện hôm nay, một lần không được sẽ có lần thứ hai, uy hiếp của cô ta dành cho ngươi không nhỏ. Nếu ngươi chịu cùng ta hợp tác, chúng ta có thể nhanh chóng nhổ bỏ cái gai trong mắt này.”
Ánh mắt ngưng đọng của Giang Tiểu Lâu chậm rãi hóa thành ý cười: “Xem ra Thái tử phi rất không thích Tạ Du.
“Trên đời không ai thích nữ tử mang lòng dạ xấu xa, ý đồ bành trướng.” Âm thanh Thái tử phi uyển chuyển, giọng điệu nhu hòa.
Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng đứng dậy, hạ thấp người nói: “Đa tạ Thái tử phi ưu ái, Tiểu Lâu cũng không có oán hận gì với Tạ trắc phi.”
Thái tử phi lộ ra biểu hiện khó tin: “Ngươi quả là khoan dung rộng lượng, dù ngươi không vì mình, cũng nên ngẫm lại Tạ Du ở bên cạnh Thái tử, cũng là một mối họa cho Khánh Vương phủ.”
Trên mặt Giang Tiểu Lâu lộ vẻ khó xử: “Dù sao Tạ trắc phi cũng là ái phi của Thái tử, tiểu nữ mà đối địch với nàng ta…”
Mặt mày Thái tử phi giãn ra, cười nhạt: “Thù đã kết, bây giờ nói như vậy đã muộn rồi. Nàng ta dám dùng thủ đoạn đê hèn này để hại ngươi, nếu ngươi không hành động thì chỉ còn cách bó tay chờ chết.”
Giang Tiểu Lâu nhỉn thẳng vào mặt nàng.
“Ta với ngươi không thù không oán, không cần nghi ngờ ta. Ngược lại, ta mời ngươi đến chỉ vì chúng ta có cùng kẻ địch.” Trên mặt Thái tử phi mang theo ý cười khiến người ta phải mặc cảm, có vẻ cao quý trang nhã không giống người thường. Nói xong, nàng giơ tay nâng một chén trà lên, vẻ mặt cực kỳ chắn chắn: “Đến đây đi.”
Cái tay kia nhẹ nhàng duỗi ra, lơ lửng giữa không trung, như một kiểu kết minh.
Giang Tiểu Lâu trầm tư một lúc, từ từ đưa tay về phía chén trà, lại chần chừ giữa không trung chốc lát, cuối cùng vẫn chạm nhẹ vào.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, sau đó uống cạn.
Chờ Thái tử phi hài lòng rời đi, Tiểu Điệp mới tiến lên nói: “Tiểu thư, qua lại với Thái tử phi không khác nào muốn hổ tự lột da, người phải cẩn thận mới được.”
Giang Tiểu Lâu bỗng nhiên cong lên khóe môi, nhẹ nhàng nói: “Muốn hổ tự lột da, như vậy thì rất thú vị.”
Giang Tiểu Lâu đi về hướng sân khấu kịch, đột nhiên nhìn thấy một mỹ nhân áo hồng đứng xoay lưng ở một khóm hoa, nàng nghe được tiếng bước chân, chậm rãi xoay người lại, da dẻ như ngọc ánh lên dưới ánh mặt trời: “Ra mắt Minh Nguyệt quận chúa.”
Lúc nãy Tạ Nguyệt ngồi ở bên phía nữ quyến, chỗ ngồi đằng sau nên không lộ mặt, Giang Tiểu Lâu cũng không phát hiện ra, giờ khắc này không khỏi khẽ cười: “Tạ đại tiểu thư.”
Trên mặt Tạ Nguyệt có mấy phần mừng rỡ, sau đó nhớ đến cái gì, bỗng trở nên ảm đạm: “Từ sau chuyện lần trước, đại ca và mẫu thân đều chuyển ra ngoài, phụ thân sầu não uất ức bệnh càng nghiêm trọng, Thái Vô tiên sinh nói nhiều nhất cũng chỉ còn bảy tám ngày… Người rất nhớ quận chúa, nếu có cơ hội, thì về thăm ông ấy đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Nguyệt, nhất thời kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, Tạ Nguyệt không phải người đa sầu đa cảm, cũng chưa từng thể hiện tình phụ tử với Tạ Khang Hà, hôm nay biểu hiện như vậy, đúng là kỳ lạ.
Tạ Nguyệt thấy nàng như vậy, trên mặt ửng đỏ: “Ta nhìn phụ thân từ từ gầy gò, bệnh đã vào xương, trong lòng hối hận trước kia chăm sóc không chu toàn. Phụ thân hy vọng ta đi tìm đại ca, nhưng đại ca không muốn gặp ta, cho nên ta hy vọng, quận chúa có thể giúp ta chuyển lời không?”
Giang Tiểu Lâu khẽ nói: “Mời nói.”
Tạ Nguyệt hít sâu một hơi, mới chậm rãi phun ra: “Bất kể lúc nào, đại ca cũng là một phần của Tạ gia, mọi người đều hy vọng huynh ấy về.”
Đây là mặt trời mọc ở hướng tây sao, lần trước Tạ Nguyệt còn tỏ vẻ xa cách, chỉ lo Tạ Liên Thành cướp đoạt tài sản của nàng.
Lầm như nhận ra đối phương cảnh giác, Tạ Nguyệt tỏ vẻ cảm khái: “Tiểu Lâu, ta nói thật với ngươi, ta hiểu rõ con người nhị ca, bề ngoài hắn thông minh tháo vát, trên thực tế thiếu kinh nghiệm sống. Lý do phụ thân giao mọi thứ cho đại ca là vì tin tưởng huynh ấy, sự tin tưởng đó là đại ca dùng chính năng lực của mình để chứng minh. Nhị ca chỉ có kinh nghiệm về lý thuyết, huynh ấy hoàn toàn không hiểu sự thật trên thương trường, không biết làm ăn, không biết bàn bạc với người khác. Hai ngày nay huynh ấy tiếp nhận việc làm ăn của Tạ gia, vì thù oán với đại ca, sa thải một mớ người cũ, đổi thành tâm phúc của mình. Những người kia không biết kinh doanh, trong ba ngày đã tổn thất mấy ngàn lượng, nếu thật đem mọi thứ giao cho huynh ấy, Tạ gia sẽ triệt để bị hủy. Mọi người đều dựa vào lợi nhuận để sống, nếu huynh ấy tiếp tục như vậy…”
Mặt mày Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, nhưng khó nén ý chê cười.
Trên mặt Tạ Nguyệt hiện vẻ lúng túng, biểu hiện càng ôn nhu: “Tiểu Lâu, đừng nghi ngờ ta, ta cũng chỉ nghĩ cho tương lai lợi ích của mình thôi.”
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Vậy sao ngươi lại tới đây?”
Tạ Nguyệt nhìn Giang Tiểu Lâu, hít sâu một hơi: “Ta tới đây chỉ vì muốn hóa giải khúc mắc của phụ thân, hy vọng tứ muội có thể bỏ xuống hiềm khích và oán hận trong quá khứ, nể tình tình nghĩa bao nhiêu năm mà trở về thăm phụ thân. Tiểu Lâu, ngươi giúp ta khuyên muội ấy được không? Ta biết vậy là làm khó ngươi, nhưng tất cả những thứ này đều là vì phụ thân, đúng không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn nhìn Tạ Nguyệt, ánh mắt của đối phương trong trẻo, phảng phất đều suy nghĩ cho Tạ Khang Hà. Tạ Nguyệt rất rõ ràng sự cảm kích và kính trọng của mình dành cho Tạ Khang Hà, vì báo đáp ân nhân, Giang Tiểu Lâu sẽ đồng ý làm bất cứ chuyện gì.
Thấy nàng một lúc lâu không nói gì, trong mắt Tạ Nguyệt hiện lên một chút nước mắt, âm thanh vô cùng cảm động: “Tiểu Lâu, ta biết Tạ Du từng đắc tội ngươi, nhưng lúc nãy ta đã nói với muội ấy, muội ấy cũng biết mình sai rồi, chỉ là ngại mặt mũi thôi. Tứ muội đã gả cho Thái tử, kiếp này đều là người của Thái tử, những ý nghĩ hoang đường trước kia không còn nữa, càng không thể uy hiếp ngươi, chừa lại cho nhau một chút thể diện có được không? Nếu người có lòng, ta đồng ý đứng giữa hòa giải, chỉ mong hai người có thể đi cùng nhau đến trước mặt phụ thân, nói cho ông ấy biết hai người đã hòa hảo lại, không còn đối chọi nhau nữa.”
Giang Tiểu Lâu chỉ nhìn nàng, trong mắt mang theo một tia lạnh lẽo dò xét.
Tạ Nguyệt bị ánh mắt kia nhìn đến giật mình, trên mặt lại càng ân cần: “Không nói xem như ngươi đã đồng ý, Tạ Du ở phía trước, ta dẫn ngươi đi, cố gắng nói chuyện một chút, để thù hận được hóa giải, được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.