Tiểu Điệp lấy làm kinh hãi, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng bày vào, như một con rồng trắng, động tác như nước chảy mây trôi, mới ngạc nhiên nói: “Cố công tử.”
Cố Lưu Niên tiến lên rút đai lưng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Nàng thật sự không sợ?”
Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười: “Góc áo của Cố công tử lúc nãy đã lộ ra.” Nói xong, nàng chỉ lên xà nhà: “Chắc phong cảnh trên đó rất đẹp, chỉ là không biết huynh và Ngô Tử Đô là ai tới trước?”
Cố Lưu Niên nghe vậy, khóe môi không nhịn được khẽ cười: “Thân là một cô nương, không lẽ nàng không có chút phòng bị?”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Dù hắn ra ngoài, ta cũng có cách không cho hắn hài lòng, có gì mà lo lắng?”
Cố Lưu Niên hơi nhíu mày, nhưng lại thấy một cái bóng cao to lóe qua nơi cửa sổ, liền hiểu được: “Chẳng trách nàng không sợ, hộ vệ của nàng xem ra cũng không ngốc.”
Giang Tiểu Lâu nhấp một miếng trà, vẻ mặt hờ hững: “Thời gian Sở Hán theo ta không ngắn, bị gài bẫy nhiều rồi cũng sẽ thành quen.”
Nghe được Giang Tiểu Lâu tự tin như thế, Cố Lưu Niên không khỏi lắc đầu, thở dài một tiếng: “Xem ra hôm nay ta lo việc không đâu rồi, thôi thôi, ta đi ngay.”
Giang Tiểu Lâu đột nhiên gọi hắn lại: “Nếu Cố công tử đã đến rồi, không ngại giúp ta kết thúc đi.”
Đáy mắt Cố Lưu Niên u ám, như có thủy quang chầm chậm lưu động: “Nếu ta giúp nàng xử lý, nàng làm sao cảm tạ ta?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468035/chuong-107-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.