Vừa trở lại Khánh Vương phủ, thiếp mời của phủ Thái tử liền đến, Giang Tiểu Lâu mở thiếp mời vàng óng ra xem, hơi ngạc nhiên: “Tiệc chúc thọ Thái tử phi?”
Khánh Vương phi gật đầu mỉm cười: “Không sai, là chúc thọ Thái tử phi. Nàng ấy mời chúng ta đến làm khách, nhưng nếu con không thích thì ta sẽ tìm cách từ chối giúp con.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Thiệp mời của Thái tử phi, từ chối thì thật không hay. Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ ứng đối được.”
Khánh Vương phi cũng nghĩ vậy, liền vui mừng nói: “Được, đến khi đó chỉ cần đi theo ta, con không cần căng thẳng.”
Khánh Vương phi bảo Giang Tiểu Lâu không cần căng thẳng, nhưng chính mình lại hết sức xem trọng, tối hôm đó liền giúp nàng chọn trang sức. Mở một hộp gỗ ra, bên trong có đủ loại trang sức bằng trân châu, phủ thúy, san hô, bảo thạch, bích tỳ, từng loại lấy ra ướm lên tóc Giang Tiểu Lâu, nhất thời khắp phòng sáng lấp lánh.
“Cây trâm Phượng hoàng điểm thúy này đẹp thì có đẹp, nhưng hơi già quá.” Khánh Vương phi nhẹ nhàng thả xuống.
“Bộ trang sức bạch ngọc khảm bích tỳ này quả thật rất hợp với khí chất của con, lại quá đơn giản.” Bà tiếp tục thở dài.
Khi Khánh Vương phi cầm một cây trâm ngọc lên, Giang Tiểu Lâu không nhịn được nữa: “Mẫu thân, đầu của con không phải hộp trang sức, sao có thể cài nhiều như vậy?”
“Con đó, Thái tử phi tự mình đưa thiếp mời, nhà nào cũng tham gia, hoàn cảnh sẽ rất náo nhiệt, nếu con có chút nào thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468032/chuong-106-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.