Xưa nay hắn rất ôn hòa, ít khi nào nói chuyện nghiêm khắc như vậy, rõ ràng là đã nổi giận. Giang Tiểu Lâu cúi mắt, của cải quá nhiều thật sự không phải chuyện tốt, đến lúc này, con cái trong nhà không nghĩ đến bệnh tình của Tạ Khang Hà, mà chỉ nghĩ đến chuyện phân chia tài sản thế nào.
Hàng lông mày Tạ Ỷ Chu co rút lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua con chỉ là miếng thịt nằm trên thớt, cắt ngang cắt dọc đều do phụ thân. Tuy rằng con không giỏi giang, nhưng bao nhiêu năm qua từng chữ của phụ thân chỉ dạy con đều ghi nhớ, không bao giờ dám quên. Trước kia phụ thân thấy trong nhà có đại ca, không cho con buôn bán, nên con chăm chỉ học hành. Nhưng cái đó không phải thứ con thích, con chỉ làm để người vui, để người nở mày nở mặt. Nhưng hôm nay, người nói cái nhà này chỉ do một mình đại ca chống đỡ, vậy con là cái gì? Nhiều năm qua, phụ thân cho đại ca cơ hội biểu hiện, có từng cho con cơ hội không? Trước kia con thấy phụ thân còn khỏe mạnh tinh tường, không cần con quơ tay múa chân, nên con vùi đầu vào sách vở, không ngờ phụ thân lại xem con là kẻ vô dụng. Nay phụ thân lâm trọng bệnh, mấy ngày qua con đã suy nghĩ rất nhiều, viết xong một bản kế hoạch phát triển sự nghiệp Tạ gia, xin phụ thân nhìn qua, để xem con có khả năng kinh doanh hay không, có thật sự là không sánh bằng đại ca hay không.” Dứt lời, hắn nâng một tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468031/chuong-105-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.