Khánh Vương vỗ mạnh một cái lên bàn, đáy mắt hừng hực bốc lửa: “Vương phi, có nghe thấy người mà ngươi muốn hãm hại luôn nói tốt cho ngươi hay không. Lòng người đều làm bằng thịt, sao trái tim của ngươi lại độc ác như vậy. Mưu hại một nữ tư tâm đại lương thiện, làm sao ngươi xuống tay được? Ta thật muốn moi trái tim của ngươi ra, xem thử nó màu đỏ hay đen.”
Khánh Vương phi nhìn Khánh Vương, ánh mắt lạnh lẽo: “Vương gia nói không sai, trái tim của ta đúng là màu đen, nhưng còn chưa đủ đen đâu, bằng không từ lâu ta đã giết chết tiện nhân này, không cần để ả ta ở đây ăn nói bậy bạ. Ta chỉ hối hận, năm xưa ả chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, ta nên sớm nhân lúc ả chưa cứng cáp mà trực tiếp xử lý tai họa này, đỡ phải nuôi hổ gây họa, hại người hại mình.”
“Còn không im miệng, đúng là ngươi không có chút lòng khoan dung nào, đúng là ép người quá đáng.”
Khánh Vương tức đến nổ phổi, gương mặt Khánh Vương phi dần dần trở nên bi ai, nhiều năm qua bà đã vô số lần cho Khánh Vương cơ hội, một lần lại một lần gửi gắm hy vọng vào hắn, chỉ cần hắn có thể tin bà một lần, cũng không uổng tình cảm phu thê bao nhiêu năm, nhưng hắn thì sao? Trong lòng hắn chỉ có Thuận phu nhân, bất kể đối phương nói gì cũng nghe theo. Chỉ có duy nhất một lời giải thích, đó là vì hắn quá yêu Thuận phu nhân, những người khác trong mắt hắn không là gì cả.
Thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468028/chuong-104-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.