Hách Liên Tuệ vẫn chưa nản lòng, đôi mắt như lóe sáng, âm thanh mềm mại như nước: “Đến ngày đại thọ của lão Vương phi, trong phủ nhất định phải vui vẻ một chút, còn Thuận phu nhân…”
Khánh Vương phi không ngờ Hách Liên Tuệ sẽ lần nữa nhắc đến người này, sắc mặt chìm xuống: “Đang yên lành con nhắc cô ta làm gì?”
Đôi mắt Hách Liên Tuệ như có gợn sóng, biểu hiện như oan ức: “Mẫu thân, con biết người không muốn con nhắc đến người này, chỉ là Thuận phu nhân dù sao cũng là một thành viên trong nhà, bây giờ lão Vương phi mừng thọ, nếu lại cấm túc…” Nàng nói một nửa thì dừng lại, chỉ dùng đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Khánh Vương phi.
Tuy rằng Thuận phu nhân bị cấm túc, Khánh Vương vẫn thường đến thăm bà, thậm chí còn ở lại qua đêm, điều này nói rõ Thuận phu nhân không hề mất đi sự sủng ái của Khánh Vương. Trong tình hình này, nếu Khánh Vương phi còn cố ý làm khó bà ta, vậy thì đúng là bỏ đá xuống giếng, không biết nghĩ cho Khánh Vương.
Khánh Vương phi thu hồi sắc mặt ôn nhu, không tự chủ được cười lạnh: “Vậy con muốn ta làm gì?”
Bộ dạng Hách Liên Tuệ như là suy nghĩ thay cho bà, tận tình khuyên nhủ: “Thật ra cũng không cần mẫu thân làm gì, chẳng qua nhân lúc có chuyện vui, mẫu thân làm người thuận nước đẩy thuyền, thả bà ấy ra là được.”
“Con bảo ta đi nói với lão Vương phi, hủy bỏ cấm túc của bà ta?” Sắc mặt Khánh Vương phi ngày càng nặng nề, “Ta không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468027/chuong-103-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.