Giang Tiểu Lâu bỗng đập cái khăn xuống đất, tức giận chồng chất bộc phát: “Tạ trắc phi, lời này ta hỏi ngài mới đúng, người này trước tiên nói ta là thê tử của hắn, một mực chắc chắn đây là khăn tay thêu, bây giờ vật chứng lại là khăn của ngài, phải chăng đây là trò đùa.”
Mọi người nhất thời ồ lên, ánh mắt rơi vào trên người Tạ Du, trái tim Tạ Du trong nháy mắt như rơi xuống. Khăn này quả thật là do nàng thêu, là bài tập cuối cùng mà năm xưa Văn thập lục nương đề ra, sau khi hoàn thành nàng rất yêu thích nó, cả ngày không rời khỏi người. Nhưng khi ra khỏi Tạ phủ quá vội vàng, không mang theo, không ngờ hôm nay lại bị mang ra…
Lúc nãy những gì Giang Tiểu Lâu nói nàng không hề nghe kỹ, bây giờ nghĩ lại cả quá trình mới thấy, Giang Tiểu Lâu ơi Giang Tiểu Lâu, ngươi quả nhiên âm độc, nghĩ ra cách gắp lửa bỏ tay người.
Tạ Du quyết định thật nhanh, nhắm mắt mím môi, chỉ đau thương nhìn Thái tử, nước mắt ào ào chảy xuống, ngón tay không ngừng run rẩy nắm chặt khăn, dưới ánh nến, gương mặt nàng càng thêm mềm mại, màu da càng trắng xám, dáng vẻ lảo đảo.
Tạ Du không nói một lời, chỉ mông lung nước mắt như vậy, trong nháy mắt như bắn ra vô số sợi tơ, trói chặt tâm tư Thái tử. Không thể không nói, ngàn vạn thủ đoạn của Giang Tiểu Lâu cũng không sánh được vẻ đẹp nhu nhược kinh người này.
Sắc mặt Thái tử đổi từ trắng qua xanh, lạnh lùng nói: “Cuồng đồ to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468024/chuong-102-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.