Ba ngày sau, tại Khánh Vương phủ, khi ánh trăng lên cao cũng là lúc đèn lồng rực rỡ.
Yến hội mở ở hoa viên lộ thiên, người đến chúc mừng Giang Tiểu Lâu được Hoàng hậu nương nương sắc phong làm Minh Nguyệt quận chúa, cũng là để chính thức giới thiệu nàng với các quan to quý nhân. Tân khách đông đủ cả sảnh đường, các tì nữ thắp nến sáng rực, đèn mỹ nhân tỏa ra ánh sáng hồng nhạt, khắp nơi rực rỡ, hương thơm len lỏi, các nữ quyến mặc hoa phục sáng rực, đẹp không sao tả hết. Các nàng chen chúc cùng nhau, tay cầm quạt nhỏ, châu đầu ghé tai nói chuyện.
Giang Tiểu Lâu ngồi bên người Khánh Vương phi, môi hơi mỉm cười, đôi mắt sáng như sao, đen óng không thua bất cứ món trang sức lấp lánh nào, chỉ cần cắm một cây trâm phượng là đủ vẻ tao nhã yểu điệu, trầm tĩnh quyến rũ. Nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, tựa như quỳnh lâm ngọc thụ, thu hút ánh mắt của mọi người.
Mọi người không khỏi nghị luận: “Nhìn xem, Giang Tiểu Lâu này tướng mạo thật là đẹp.”
“Đúng vậy, gương mặt xuất chúng, cử chỉ đoan trang, chẳng trách được Vương phi yêu thích.”
“Vốn là nữ nhi thương hộ, chưa từng được biết đến, ta còn tưởng là Vương phi điên rồi, sao lại đột nhiên có hứng thú với người như vậy, bây giờ xem ta là ta nghĩ nhiều, người được Vương phi coi trọng đúng là có mấy phần đặc biệt…”
“Ngươi thì hiểu cái gì, Hoàng hậu nương nương rất thích nàng ta đó.”
Khánh Vương phi mang theo nụ cười khéo léo, thay Giang Tiểu Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468023/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.