Hoài An đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Đại tẩu nói vậy thì ta rõ rồi, nha môn Kinh triệu doãn rất hung ác, người bình thường đi vào không chết cũng tàn tật, huống chi là cố ý định tội, chỉ sợ là bọn họ bị vu oan giá họa rồi.”
Nông phụ như được chạm vào tâm sự, oa một tiếng khóc lớn. Đứa trẻ trong ngực dường như bị tâm tình của mẫu bóng dáng hưởng, trong nháy mắt cũng khóc theo.
Giang Tiểu Lâu lập tức đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài. Tạ Liên Thành nhẹ gật đầu với Hoài An, đi theo Giang Tiểu Lâu. Hoài An đẩy một nén bạc cho nông phụ kia, nói: “Đại tẩu, công tử nhà ta cảm ơn chén nước của tẩu.”
Nông phụ lấy làm kinh hãi, tiếp nhận khối bạc nặng trịch, không biết phải làm sao.
Tạ Liên Thành ra cửa, phát hiện Giang Tiểu Lâu đang đứng ở sân nhìn chằm chằm đám trẻ, vẻ mặt của nàng vô cùng chăm chú, hắn đến gần nhưng cũng không quấy rầy nàng.
Tạ Liên Thành nhàn nhạt nói: “Bây giờ nàng hiểu chưa?”
Giống như những gì đã suy đoán, Thuận phi và An Hoa quận vương hùa nhau diễn một màn kịch. Đầu tiên là bọn họ thu mua Tiểu Trúc, cho nàng ẩn nấp bên người Tuyết Ngưng, chờ Tuyết Ngưng xảy ra chuyện, bọn họ xử lý những người khác, đuổi Tiểu Trúc một mình về lại chỗ lão Vương phi, chờ Khánh Vương phi đưa Tiểu Trúc đi lại tái diễn kịch bản cũ. Cứ như thế, sẽ giúp bọn họ rửa sạch hiềm nghi, từ hung thủ biến thành người bị oan ức. Đã từng gặp người vô sỉ, nhưng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468018/chuong-99-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.