Kim Ngọc Mãn Đường.
Giang Tiểu Lâu dặn dò xe ngựa dừng lại trước cửa, đi vào phòng khách, chỉ thấy được khách ngồi chật cả sảnh, không khỏi khẽ gật đầu. Vừa liếc nhìn đã thấy Hoài An đứng ở cầu thang ngó dáo dác, Giang Tiểu Lâu cười: “Đại công tử nhà ngươi ở trên lầu sao?”
“Vâng, công tử đang ở trên lầu.” Hoài An vui mừng, một đường chạy đi thông báo.
Tạ Liên Thành đang ngồi trong nhã thất, một thân thanh y mộc mạc, chỉ có ống tay áo là thêu hoa văn trúc tinh xảo. Hắn nghe tiếng ngẩn đầu lên là nhìn thấy nàng, theo bản năng mà cười lên.
Nụ cười của hắn trong suốt dưới ánh mặt trời, mang theo cảm giác khiến người ta hoa mắt.
Trong số các nam tử Giang Tiểu Lâu đã gặp, tướng mạo xuất sắc nhất chính là Cố Lưu Niên và Tạ Liên Thành. So sánh với nhau, nếu nói tướng mạo Cố Lưu Niên là thủy triều hung hăng hoa lệ, trong nháy mắt dâng cao khiến người ta chấn động, thì nụ cười của Tạ Liên Thành lại như ánh trăng sáng nhàn nhạt, trong sáng trầm tĩnh, trong lúc lơ đãng khiến người ta kinh diễm.
Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Mấy hôm nay cực khổ đại công tử, cảm tạ sự hỗ trợ của huynh.”
Tạ Liên Thành chỉ nhẹ nhàng cười: “Chuyện nhỏ thôi, không cần để trong lòng.”
Hoài An thầm bĩu môi, cái gì mà nhỏ, công tử không biết phí bao nhiêu công sức mới xử lý tốt chuyện làm ăn này, chuyện buôn bán của Tạ gia đã đủ bận rồi… Hoài An dĩ nhiên không dám nói ra, chỉ dám lầm bầm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468017/chuong-98-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.