Sau khi trang điểm sửa soạn cho Tần Điềm Nhi xong, nàng đội khăn hồng lên đầu, nhẹ giọng nói với nàng ta: “Duyên Bình quận vương phi, cố gắng hưởng thụ phú quý nhé.”
Tần Điềm Nhi nghiến răng nghiến lợi, cả người tức đến run rẩy.
Giang Tiểu Lâu nhanh chóng đỡ nàng ngồi lên giường, Tần Điềm Nhi liều mình muốn vùng vẫy, nhưng mà tay chân đều không dùng sức được, hoàn toàn không thể phảng kháng. Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng nói: “Được rồi, Sở đại ca huynh có thể vào.”
Sở Hán nhìn thấy một tân nương áo hồng ngồi trên giường, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Lần này ổn thỏa hết chứ?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười tự nhiên: “Phiền Sở đại ca đưa ta ra khỏi đây.”
Sở Hán mở cửa sổ nhìn bên ngoài một lượt, gật đầu nói: “Đắc tội.” Nói xong hắn cõng Giang Tiểu Lâu lên.
Lúc đến bên cửa sổ, Giang Tiểu Lâu đột nhiên nói: “Ta đã chuẩn bị xong, các ngươi vào đi.” Ngay khi Toàn Phúc thái thái đẩy cửa một cái, Sở Hán đã giống như đại bàng vương cánh, mang theo Giang Tiểu Lâu từ lầu hai nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp phía sau ở một vườn hoa nhỏ.
Lúc này trời chưa sáng hẳn, khắp nơi sương mù mông lung, bốn tên hộ vệ vương phủ vốn đang canh giữ ở đây đang nằm oặt cạnh một hòn giả sơ, mấy hôm nay Sở Hán đã nắm rõ đường đi nước bước trong vương phủ, hắn nhanh chóng cõng Giang Tiểu Lâu đến cửa sau, thả người nhảy một cái, Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy gió thổi ào ào bên tay, trong lòng run lên, thân hình của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467985/chuong-82-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.