Vì đã đóng lại vòinước lạnh, bể nước rải đầy cánh hoa hồng bị đun nóng đến bốc hơi ngùnngụt, mùi thơm phân tán khắp nơi. Lý Hương Lan bị kéo đến bên cạnh bểnước, một tay Giang Tiểu Lâu khóa chặt cổ nàng, một chân đè lên hôngnàng áp chặt xuống, khiến cho nàng không thể động đậy, miệng lạnh lùngnói: “Lá gan của ngươi cũng thật lớn, dám dùng cách này hại người.”
Sắc mặt Lý Hương Lan trắng bệch, run rẩy nói: “Ta…ta không biết, ta không biết gì hết, Giang Tiểu Lâu ngươi đừng vu oan ta.”
Chết không hối cải? Một tay Giang Tiểu Lâu nắm lấy tóc nàng ta, bắt nàng tangẩn mặt lên, mạnh mẽ cho nàng ta một bạt tai, đánh một cái thật vangdội.
“Hãm hại người vô tội, không thể tha thứ.”
Hai nhađầu trước sau chạy vào, vừa đúng nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy giọngđiệu của Giang Tiểu Lâu giống hệt như gió lạnh giữa đêm, khiến lòngngười nảy sinh ý sợ.
Lý Hương Lan không nghĩ tới Giang Tiểu Lâura tay thật, trên gương mặt trắng nõn lập tức có thêm năm dấu tay đỏ,trong lòng không khỏi tức giận, la lớn: “Người đâu mau tới đây, GiangTiểu Lâu điên rồi, người đâu mau tới đây.”
Phỉ Thúy lập tức nhào lên giải cứu tiểu thư của mình, Giang Tiểu Lâu liếc nàng một cái: “Tiến lên một bước, ta liền đem tiểu thư của ngươi thả xuống.”
Phỉ Thúy trong lòng run lên, nhất thời không dám manh động.
Giang Tiểu Lâu cong môi nở nụ cười, nhìn chằm chằm Tiểu Điệp nói: “Đóng cửa lại.”
Tiểu Điệp không biết làm sao, đứng lại chỗ suốt nửa ngày không dám động đậy. Giang Tiểu Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467878/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.