Lý Ngoan thấy Tào Ý ngẩn người hỏi y làm sao vậy, Tào Ý hoàn hồn không muốn cho Lý Ngoan nhìn ra bản thân không đúng, không tiếp tục đề tài này nữa chỉ hỏi Lý Ngoan có nguyện ý vào kinh hay không. Lý Ngoan vẫn như trước vẻ mặt không sao cả, phảng phất có vào kinh hay không đối với hắn mà nói không phải chuyện quan trọng gì, chỉ như đánh thái cực quyền, cùng Tào Ý nhìn trái nhìn phải mà đáp y, chính là không cho câu trả lời chắc chắn. Cuối cùng bị Tào Ý bức đến hết cách rồi, mới giả bộ tức giận, ai oán nói: “Dù sao có vào kinh hay không, cũng không phải ta quyết định.” Tào Ý đàng hoàng trịnh trọng: “Ngươi nói làm sao không tính, nếu như ngươi nguyện ý ra ngoài, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài, nếu như ngươi không muốn thì thôi, sau này cũng không thiếu phần ăn của người, muốn chính là một câu nói của ngươi để ta dễ nói chuyện với Tề phu nhân.” Trong lòng Lý Ngoan suy tư, lời này cũng không phải giả, hắn nếu như không muốn đi, Tào Ý cũng sẽ không ép hắn. Không có chính mình vào kinh, ôm không được đùi lớn, Tào Ý cũng có biện pháp trả thù đại ca hắn, có thể Tào Ý nhất định muốn hắn đi vào kinh, rốt cuộc là có tư tâm hay là thật vì mình cân nhắc? Hắn không ngại bị Tào Ý lợi dụng, ngược lại hai người cũng không phải thiện nam tín nữ gì nhưng cũng phải rõ ràng, đem lời nói nói cho rõ. Vẻ mặt đăm chiêu này của Lý Ngoan bị Tào Ý nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy tối nay hắn nói chuyện kỳ quái, thật giống lời nói mang thâm ý, chung quy dường như phải ép y nói ra điều gì. Đúng như dự đoán, Lý Ngoan nghẹo cổ nói: “Thấy thế sự rồi lại trở về? Vậy tội gì nhất định phải đi đến trong kinh, thật không còn gì khác?” Cái bộ dạng lấy lòng này tựa như Tào Ý tốn miệng lưỡi chỉ là đàn gảy tai trâu, lúc này bị tức đến ngực khó chịu, chỉ cho rằng Lý Ngoan không hiểu chuyện, lời trong lời ngoài ám chỉ mình muốn lợi dụng hắn hồi kinh. Y nếu như muốn hồi kinh đã sớm trở về, còn cần phải lưu lại nơi quỷ quái này cùng Lý Ngoan dây dưa nhiều năm như vậy. Nếu thật sự tức giận, Tào Ý sớm nên vỗ bàn một cái hoặc là cho Lý Ngoan một đá, mắng hắn là tiểu bạch nhãn lang tốt xấu không phân, cho dù đưa ngươi đến trong kinh ôm đùi lớn thì làm sao, còn không phải là lót đường cho ngươi, ngươi là một thứ tử không quyền không thế, lấy cái gì cùng người khác tranh? Nhưng bị Lý Ngoan nhìn như vậy, Tào Ý lại đột nhiên mềm lòng, một tiếng nói ở trong lòng phản bác: Thứ tử thì làm sao, đó cũng là do tự tay Tào Ý y nuôi lớn. Thứ tử cả ngày chạy khắp đường băng hẻm, mèo chê chó ghét, đừng nói so với Đại thiếu gia Lý phủ, cho dù là vương tôn quý tộc trong kinh cũng không kém chút nào. Tào Ý thông minh một đời lại hồ đồ nhất thời, trong tâm nghiêng ngã giống như đầu óc y hôm nay uống say, vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ nhiều lần không biết có nên ám chỉ Lý Ngoan hay không, đến trong kinh kết giao nhiều bằng hữu, nhà thân mẫu Tam phu nhân ở kinh thành có người, nơi có người thì sẽ có tranh giành quyền lợi, nơi có tranh đấu thì sẽ có phân chia phe phái. Lý Ngoan là một người thông minh, những lời còn lại không cần y nói nữa. Chuyện nịnh nọt, ra vẻ lấy lòng Lý Ngoan luôn am hiểu, chờ đến trong kinh tất nhiên là như cá gặp nước, đợi đến khi đại thù được báo, Tam phòng rơi đài, Đại phòng Nhị phòng đều là một đám người ngu ngốc, còn phải dựa vào Lý Ngoan. Mà Tào Ý thì lại công thành lui thân, lợi dụng những năm này tích góp tiền tài một lần nữa trở lại trong kinh, nghĩ trăm phương ngàn kế lật lại bản án của phụ thân. Nếu không lấy vốn ban đầu đi làm ăn, cuộc sống cũng tự tại hơn so với bây giờ, không một ai biết đến chuyện y từng làm nam thê cho người, y có thể tiếp tục làm “Tào công tử” của y. Đến lúc đó Lý Ngoan có tiền có nhân mạch, không cần y phải giúp đỡ nữa, nhưng một khi bị cuốn vào đấu tranh giữa các phe phái lại khó chỉ lo thân mình, còn về chuyện ngày sau cùng người câu tâm đấu giác, vậy thì bình chân như vại, chuyện này cùng Tào Ý y thì có quan hệ gì, y không nợ Lý Ngoan. (*) Câu tâm đấu giác (勾心斗角: gōuxīndòujiǎo): 1. cấu trúc cung điện trong và ngoài đan xen, kết nối với nhau vừa phức tạp vừa khéo léo, tinh xảo | 2. dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau. Lý Ngoan nhìn chằm chằm Tào Ý, làm bộ không nhìn ra trong lòng Tào Ý xoắn xuýt, hỏi y đang suy nghĩ gì tại sao không nói lời nào. Hắn tính kế Tào Ý, Tào Ý cũng tính kế hắn, có qua có lại rất công bằng, làm sao lại thành chuyện mất mặt khó có thể mở lời, để Tào Ý không nói ra được như vậy. Da mặt cũng quá mỏng rồi. Lý Ngoan từ từ buồn ngủ, còn không đợi được một lời chắc chắn, đột nhiên cảm thấy vô vị, thật giống như cùng Tào Ý đấu trí đấu dũng cũng không có ý nghĩa gì, đành phải nhẫn nại, ý vị thâm trường nói: “Thật sự chỉ đi nhìn thế giới bên ngoài, không có gì khác?” Tào Ý thật lâu không nói một lời, ánh mắt đảo qua cả gian phòng. Đầu giường đặt y phục y may cho Lý Ngoan được một nửa, ở góc chất đống quả cầu bằng tre Lý Ngoan thích đá chơi, mỗi lần đá xong trở về, y phục trên người giặc ra cả chậu bùn; trên tường có một khe nứt ố vàng, đó là lúc Lý Ngoan mười ba tuổi ăn quả hồng bôi lên, hắn nói Tào Ý ơi tường nhà chúng ta bị nứt ta sửa lại cho ngươi! Không chờ Tào Ý đến xem, liền lột vỏ quả hồng, học mấy người thợ bên ngoài lấy vữa trát tường, đem thịt quả hồng sền sệt đấp lên vết nứt. Cuối cùng ánh mắt y rơi trên mặt Lý Ngoan lại thở dài rất nhẹ. Đây không biết là lần thứ mấy trong đêm nay thở dài, thanh âm Tào Ý trong vắt, trịnh trọng nói: “Không còn.” Lý Ngoan ý cười cứng đờ, nghĩ thầm: Không phải, đương nhiên còn có, làm sao sẽ không có. Hắn bắt đầu nhìn không thấu Tào Ý. Trong tính toán suy đoán của hắn không phải như thế này, Tào Ý nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy cũng không phải thật sự không biết kiếm tiền, nhớ thương chút gia nghiệp Lý gia. Đi theo dưới tay Đại bá Nhị bá, không phải muốn tùy thời đánh một kích trí mạng sao. Y cần phải khuyên hắn vào kinh nịnh bợ nhiều công tử thiếu gia một chút, tốt nhất lưu lại kinh thành, nghĩ trăm phương ngàn kế thi công danh, mưu cầu một chức quan mà không phải giống như bây giờ, một câu “Không còn” liền đem hắn đuổi đi. Trên mặt Lý Ngoan không hiện ra nhưng trong lòng hoảng hốt, chán ghét cảm giác không bị khống chế, không bị y tính kế, lần trước cũng như vậy, khi Ôn Như Hối đi rồi, hắn bị Tào Ý ngay mặt vạch trần. Tào Ý xoa mi tâm không phát hiện thần sắc Lý Ngoan quái dị, uể oải nói: “Ngươi trở lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, đừng lại hành động theo cảm tình, mấy ngày nữa lại nói.” Lý Ngoan muốn nói lại thôi, quay người rời đi, bị Tào Ý một phen nói không theo lẽ thường làm hắn tay chân rối bời, hắn tính kế tính tới tính lui, lại tính toán không được ở Tào Ý. Hắn nghĩ mãi mà không ra, không biết là cái gì thay đổi quyết định của Tào Ý, mấy ngày sau cùng Tào Ý nói tới việc này, y lại không thân thiết như trước, một lòng một dạ nhất định phải đưa Lý Ngoan đi ra ngoài. Trong lòng Lý Ngoan bồn chồn chỉ lo Tào Ý đổi ý, hắn đương nhiên muốn đi vào kinh, chỉ là sợ bị phản tác dụng, không còn dám nói thêm trước mặt Tào Ý, đành phải đi xúi giục Tề Uyển, kêu Tề Uyển đi giục lão nương của mình, lại để Tề phu nhân đi giục Tào Ý. Tề phu nhân miệng lưỡi khéo léo, khuyên rất có hiệu quả, lúc đi đưa thiệp cưới, nói tháng sau Tề Uyển thành hôn, mời bọn họ đến uống rượu. Việc vào kinh này cứ như vậy định ra, chỉ đợi Tề Uyển thành thân xong, hai người liền xuất phát, như vậy có thể kịp trước khi trời lạnh tuyết rơi, bằng không phải đợi đến đầu xuân sang năm, vậy sẽ lãng phí hết nửa năm. Lý Ngoan cầm thiệp mời quan sát: “Ta đã nói gần đây tên tiểu tử Tề Uyển kia làm sao cứ luôn cười khúc khích.” Tào Ý mất tập trung không hé răng, Lý Ngoan bất mãn kêu loạn, Tào Ý lại bảo hắn cùng trở về nhà. Y không nhiều lời nửa chặn nửa che, khơi gợi lòng hiếu kỳ của Lý Ngoan mắt trông trông đi theo phía sau Tào Ý, như chó con ngửi được mùi thịt chạy lại, muốn ăn thịt, muốn được thưởng, còn muốn đè Tào Ý lại hôn một cái. Cửa phòng vừa đóng lại, Lý Ngoan lòng sinh kiều diễm, đang muốn ôm chặt Tào Ý để hôn, ai biết đối phương từ đâu dưới giường lôi ra hộp gấm vuông vức dài rộng cỡ nửa cánh tay làm Lý Ngoan bị sặc bụi không ngừng hắc hơi. “Ngươi cố ý hả Tào Ý!” Hắn bất mãn xoa mũi, nước mắt cũng chảy ra, đợi thấy rõ hết thảy trước mắt, kinh hãi đến nói không nên lời. Bên trong hộp gấm kia có một chồng ngân phiếu, không chỉ như vậy, bên dưới ngân phiếu còn một đống ngân lượng, thậm chí ở góc còn chất hai khối vàng. “Ngân phiếu là gần đây mới đổi, không dám đổi quá nhiều sợ làm người khác chú ý, ngươi mang theo cho tiện.” Lý Ngoan mặt như màu đất, sợ hãi nói: “Ngươi cướp tiền trang Tề gia?” “Hồ đồ! Đều là những năm qua ta tích góp lại.” Tào Ý quát lớn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, lần đầu xuất hiện vẻ chột dạ. Lý Ngoan như nhìn thấy chuyện hiếm lạ gì, hơi đi tới giống như lưu manh nhìn chằm chằm người ta, để Tào Ý thành thật nói*, không nói thật liền muốn ấn hôn môi. (*) từ thực chiêu lai (从实招来: cóngshí zhāolái): trung thực, nói tất cả những gì mình biết. Tào Ý sợ nhất là nghe Lý Ngoan nói như vậy bị hắn gặm hai cái cũng chẳng có gì, chỉ sợ loại suy khác của hắn, học xong hôn môi còn muốn học viên phòng. “… Tiền nhân sâm năm xưa hơn nữa lúc thường cùng thương nhân qua lại, người ta lén lút cho ta.” Đại phòng Nhị phòng mặc kệ việc làm ăn, chỉ để ý tiền, vào hàng gì, cho giá bao nhiêu, tất nhiên là Tào Ý định đoạt, thương nhân ước gì lấy lòng nịnh bợ. Lý Ngoan bỗng nhiên tỉnh ngộ, thần tình rõ ràng nói “Tào Ý ngươi thế mà cũng có lúc bị người ta đút lót”. Tào Ý bị hắn nhìn đến không còn đất dung thân, vội ho một tiếng đem toàn bộ ngân phiếu đếm qua giao cho Lý Ngoan, thấy Lý Ngoan nhận lấy tiện tay nhét một chồng vào vạt áo trước, đãi ngộ đó so với tiên sinh phát bài văn cũng không khác mấy. Lý nhị coi tiền như giấy lộn nhét lung tung qua loa cho xong. Tào Ý vô lực thở dài, nghĩ thầm Lý Ngoan làm sao còn chưa chịu trưởng thành. Tào Ý kiên nhẫn đem ngân phiếu móc ra, từng cái từng cái xếp phẳng không ngại phiền phức mà căn dặn. “Biết rồi biết rồi, phải biết tiết kiệm.” “Ai cùng ngươi nói cái này, lúc thường bám sát chi tiêu của ngươi là không muốn bị mọi người nhìn thấy cũng là thời khắc nhắc nhở tổ mẫu cùng người trong dòng tộc ngươi để bọn họ biết ngươi còn khổ sở, số tiền này cho ngươi cũng để người không nặng lòng, không cần phải quá tiết kiệm mà cũng không được tiêu lung tung, nếu để nhiễm phải thói quen xấu, lấy số tiền này đi ăn chơi cờ bạc, Lý Ngoan…” Vẻ mặt Tào Ý hơi lạnh lẽo, ẩn chứa ý cảnh báo, lần đầu ở trước mặt Lý Ngoan lộ ra khí thế giảng lý không nói tình như khi quản sự cửa tiệm. Lý Ngoan bị y trừng như vậy ngược lại xuân tâm nhộn nhạo, tê tê dại dại. Tào Ý ở bên ngoài khó chơi, ngoài nóng trong lạnh, lại chỉ không làm gì được hắn, hắn vừa khóc Tào Ý liền nhẹ dạ, hắn làm trò Tào Ý liền thỏa hiệp, làm sao quan hệ giữa hắn và Tào Ý lại kỳ diệu như thế, lợi dụng lẫn nhau, nghi ngờ lẫn nhau nhưng lại không có biện pháp gì đối với đối phương, cho dù có mười tên Ôn Như Hối trở lại, Lý Ngoan cũng không để vào mắt. Hắn nảy sinh ý nghĩ bất chợt quyết định lại cho Tào Ý một cơ hội, cho dù hắn bị lợi dụng cũng cam tâm vui vẻ. Nếu Tào Ý thật lòng đối xử với hắn, vậy hắn tất nhiên… Nhưng tất nhiên thì thế nào? Lý Ngoan lại nói không nên lời. “Ngươi đều nói trong kinh rất thú vị, vậy người ta đến cũng phải quậy mấy ngày, nếu trong học viện có công tử thiếu gia nhà nào, người ta sẽ kết giao thêm chút bằng hữu cũng có thể giúp ngươi kéo thêm làm ăn không phải sao, này ăn uống ngủ nghỉ đều phải dùng tiền, ta làm sao biết cái nào tính tiết kiệm, cái nào tính tiêu xài lung tung.” Lý Ngoan rầm rì làm nũng, Tào Ý nghe được nổi cả da gà chỉ muốn đem đầu lưỡi Lý Ngoan ra tuốt thẳng, không chịu được mà khinh bỉ nói: “Nói chuyện đàng hoàng.” Lý Ngoan ôm Tào Ý, liên tục cười, sững sờ không lên tiếng không tin Tào Ý nghe không ra ý tứ trong lời nói của hắn. Ánh mắt Tào Ý lộ ra do dự, chớp mắt qua đi, giống như đã quyết định, trầm giọng nói: “Kết bạn, chí thú tương đồng thì có thể, gia thế dòng dõi xếp thứ hai, đừng thân thiết quá với người chưa biết rõ*, càng không thể nịnh nọt, nhớ kỹ? Đụng tới loại bằng hữu chỉ biết dẫn ngươi đi rượu chè kỹ viện, càng không thể thâm giao.” (*) giao thiển ngôn thâm (交浅言深: jiāoqiǎn yánshēn): thân thiết với người quen sơ (đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc). Lý Ngoan nhìn chằm chằm Tào Ý lại bắt đầu ôm bụng cười to, cười còn chưa đủ còn ở trên giường lăn lộn. Tào Ý: “…” Tào Ý nhìn hắn cười mà một đầu tức giận, nhìn Lý Ngoan như nhìn kẻ ngu đần, ở trước mặt hắn đúng là không duy trì được vẻ khéo léo kiềm chế mà. Đang muốn bắt đầu giáo huấn thằng nhóc phát rồ này, Lý Ngoan lại cười lau nước mắt từ trên giường bật dậy, Tào Ý còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Ngoan liền đè lên, đè lại vai Tào Ý, môi kề môi mà hôn y. Về thằng nhóc này được voi đòi tiên, một tay nắm chặt cằm Tào Ý, khiến cho y há miệng, hôn còn chưa đủ, đầu lưỡi còn muốn vói vào ở trong miệng y đảo một vòng. Tào Ý choáng váng ngẩn ra bị Lý Ngoan muốn làm gì thì làm, đến khi phản ứng lại, Lý Ngoan sớm buông lỏng người ra bỏ của chạy lấy người. Tim Tào Ý đập rất nhanh dường như muốn nhảy ra khỏi ngực, y bị hôn đến thở không ra hơi, máu từ lòng bàn chân trào đến đỉnh đầu mờ mịt luống cuống mà sờ lỗ tai đỏ bừng. Nghĩ thầm còn may đem Lý Ngoan đuổi đi đến kinh thành, dựa theo tốc độ học tập của tên côn đồ này, hiệu suất nhanh chóng tăng nhanh như gió, sợ không lâu nữa sẽ muốn lôi kéo y học tập viên phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]