Tào Ý một tay bung dù, một tay khép lại áo đơn. 
Ôn Như Hối thấy thế, liền cởi áo khoác ra, muốn phủ thêm cho Tào Ý, Tào Ý lại đưa tay cản lại, cười nói: “Đa tạ.” 
Ôn Như Hối không thể làm gì khác hơn đành phải hậm hực coi như thôi, tiếp tục thương nghị việc lúc trước, khuyên bảo Tào Ý cùng hắn hồi kinh. 
Tào Ý chỉ cười không đáp, tuyết rơi đầy vai, bung dù cũng vô dụng, Ôn Như Hối đưa tay quét đi, Tào Ý né tránh; gió lạnh thổi qua, Tào Ý tóc dài chưa buộc, chặn ở trước mắt, Ôn Như Hối đưa tay phất ra, lại bị Tào Ý cản lại. 
Lần này nay cả Lý Ngoan trốn ở sau cửa sổ nhìn lén cũng nhìn ra ý cự tuyệt của Tào Ý. 
Ôn Như Hối kinh ngạc nhìn đầu ngón tay, nói năng lộn xộn gật đầu, trong miệng lẩm bẩm nói thầm: “Ta biết rồi.” Sau đó từ trong ngực lấy ra một vật, Lý Ngoan híp mắt để nhìn, phát hiện đó là ngọc Phật bị Tào Ý đổi lấy tiền, bây giờ được Ôn Như Hối chuộc lại, vật về chủ cũ. 
Tào Ý chẳng hề nhăn nhó, thản nhiên tiếp nhận, đột nhiên thu dù, hướng Ôn Như Hối vái chào, thật lâu mới đứng dậy. 
Tào Ý hỏi hắn: “Gã sai vặt nhà ngươi không đi cùng?” 
Ôn Như Hối hồn bay phách lạc nói không nên lời, theo bản năng trả lời: “Chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện riêng, để hắn đi cùng bất tiện, liền lưu lại khách điếm.” 
Tào Ý dứt khoát đưa dù cho hắn, nói tuyết rơi quá lớn, bung dù đi thôi, Ôn Như Hối nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hi/1189004/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.