Điềm Nhiên sẽ đưa mặt để ông ta đánh chứ?
Không! Nhất định sẽ không!
Cô biết mình nói ra câu này chắc chắn sẽ nhận được phản ứng rất dữ dội. Chính vì vậy mà cô đã sớm phòng bị và nghiêm túc dõi mắt theo từng cử động dù chỉ là nhỏ nhất của ông ta.
Điềm Nhiên nhìn ông ta vung tay, ngay trong giây phút đấy cô cũng ngả người ra sau, triệt để né tránh cú tát như trời giáng mà ông ta dành cho cô.
Cô đứng bật dậy, chiếc ghế bên chân cũng theo đấy mà đổ ngã ra phía sau tạo nên âm thanh giúp chấn động tâm trí. Cô lạnh lùng nhìn ông ta, một chút khoan nhượng cũng chẳng có.
“Nói không lại liền sử dụng bạo lực? Lăng Tiêu… à không, Mặc tổng đang ngồi ngay trong chiếc xe ô tô trước cửa quán để đợi tôi đấy. Ông… thử đánh tôi xem?”
Một lời thách thức mà cô chắc chắn họ sẽ không có can đảm để thực hiện được cô nói ra khỏi miệng. Lăng Tiêu quả thật đã theo cô đến đây và đang ở ngay ngoài kia mà thôi.
Anh nói cô cầm sẵn điện thoại lên, chỉ cần có việc là ngay lập tức gọi cho anh.
Quả nhiên khi nghe thấy cô nhắc tới hai chữ ‘Mặc tổng’ thì họ ngay lập tức thay đổi thái độ, lửa giận cũng buộc phải áp chế xuống.
“Ha ha ha… có gì từ từ nói, cần gì phải căng thẳng đúng không ông? Chúng ta, chúng ta đều là người trong nhà mà.”
Bà ta cười điệu cười xấu muốn ch.ết, ánh mắt toan tính nhìn Điềm Thanh, đưa khuỷu tay húc ông ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822701/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.