Khi cùng anh trở về thành phố, dù đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ phải đối mặt với ‘người nhà’ rồi nhưng cô không ngờ nó lại đến sớm đến như thế.
Họ như thể chỉ chờ đợi có như vậy, chỉ trong một buổi chiều đã gọi và tìm đủ cách để liên lạc với cô cho bằng được. Lăng Tiêu dùng mọi cách ngăn chặn, từ nghiêm ngặc trong đoạn đường đi đến chặn số các cuộc gọi cũng như như sắp đặt vệ sĩ xung quanh nhà. Dù không nói với cô một lời vì sợ cô sẽ nghĩ nhiều và cảm thấy khó chịu nhưng việc cảm xúc gần đây quá mức mẫn cảm, và cô cũng không muốn trốn tránh nữa nên đã nói với anh rằng mình muốn nghe máy của họ sau khi liên tục bị làm phiền.
Nếu có thể thì hãy giải quyết luôn đi!
“Tôi nghe!”
“Ha! Cuối cùng cũng nghe máy rồi… con gái của ba…”
“Đừng nói mấy lời khiến cho người ta mắc ói như thế.”
“…”
Lăng Tiêu lo lắng đứng cách xa một đoạn để không làm phiền khi cô nói chuyện qua điện thoại nhưng cũng không vì vậy mà để cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Cuộc nói chuyện không dài nhưng khi quay lại chỗ anh trông cô đã như người mất hồn. Lăng Tiêu vội ôm cô vào ngực vỗ về, liên tục cất lời hỏi han.
“Anh à…” Điềm Nhiên úp mặt vào cơ ngực cứng rắn của anh, cất giọng nũng nịu kèm ấm ức trong đôi mắt đỏ hoe nói.
Tinh thần phấn chấn khi nãy của cô dường như đã bị hút cạn.
Chỉ bằng một cuộc điện thoại, rốt cuộc hội đã nói gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822700/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.