Sợ! Cô sợ chứ!
Ai biết người đàn ông này sẽ nổi thú tính khi nào?
Dù trong đầu nghĩ là thế nhưng vì tình cảm dành cho anh trong cô chẳng tiêu bớt phần nào nên cô đã mềm lòng, Điềm Nhiên ngốc nghếch đã mở lời chấp nhận thỏa hiệp.
“Vậy được rồi… anh ngủ lại đây. Nhưng chỉ được nằm trên ghế sô pha thôi đấy.”
“Yeee… yêu em nhất!”
Lăng Tiêu nhảy cẫng lên trông vui mừng vô cùng. Anh mỉm cười toe toét, đôi mắt cũng híp lại thành hình trăng khuyết. Tiếng cười giòn giã của anh vang dội lên cả một góc phòng, tự nhiên cô cùng mà chạy đến ôm chằm lấy cô.
Điềm Nhiên xém chút nữa là đã bị cuốn theo anh. Cô đẩy Lăng Tiêu ra, nghiêm mặt nói:
“Đừng quá khích!”
Anh khi này mới chợt nhận ra hành động hết sức nguy hiểm của mình mà vội vội vàng vàng cẩn trọng buông cô ra, cười hì hì trông ngốc vô cùng nói:
“Bảo bối ngủ ngon!”
Chụt!
Điềm Nhiên: “…”
Cô đơ người nhìn anh, bàn tay bất giác đưa lên sờ gò má vừa bị anh hôn lén. Anh như thể sợ cô sẽ đổi ý hay tức giận về hành động của mình mà ngay lập tức nhảy chân sáo chạy đi mất.
“Ha! Người đàn ông…”
Thật giống trẻ con hết sức!
Cô đưa tay xoa bụng, miệng lẩm bẩm điều gì đấy với bé con của mình.
…
Trời đã vào quá nửa đêm, Lăng Tiêu chưa ngủ mà nằm lăn lộn trên chiếc ghế sô pha, chăn mà cô đưa đã sớm bị anh đá văng xuống đất. Màn đêm đen phủ xuống vạn vật, một bầu không khí tĩnh lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822695/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.