Còn vài tiếng nữa trời mới sáng nhưng Điềm Nhiên đã rời giường rồi.
Cô rón rén đi trong bóng đêm, cố gắng giữ im lặng nhất có thể.
Từ phòng ngủ đi ra, cô rất dễ dàng thấy được anh đang nằm trên ghế sô pha nhắm mắt ngủ. Anh an tĩnh nằm đấy, nhịp thở đều đặn hoà mình vào màn đêm đen. Cô muốn đi lướt qua anh, cứ vậy mà kéo vali đi nhưng đôi chân lại không nghe lời cất bước.
Sau một lúc lâu do dự, chẳng biết từ lúc nào mà cô đặc đúng ở ngay trước mắt của anh. Cô lưu luyến nhìn từng góc một trên khuôn mặt hoàn hảo có phần mệt mỏi của anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi anh rồi nhanh chóng rời đi.
Nụ hôn rất nhanh, như chuồn chuồn đạp nước, như chẳng hề diễn ra. Nhưng người trong cuộc lại cảm nhận rất rõ ràng hơi ấm của đối phương.
“Lăng Tiêu, em đi đây! Anh… đừng lo cho em, phải sống thật tốt đấy biết không?”
“…”
Cô xách vali, cứ vậy mà rời đi.
Đợi đến khi cánh cửa khép lại, căn phòng hoàn toàn rơi vào cô đơn khi chỉ còn lại mình anh thì Lăng Tiêu mới ngồi dậy, nhìn về cánh cửa nơi vừa khuất bóng cô.
Anh đứng bật dậy, vội vã đi về phía cửa sổ.
Người con gái có tấm lưng gầy mỏng manh kéo theo chiếc vali màu xám, từng bước từng bước đi xa rồi hoà mình vào màn đêm đen.
“Nhiên Nhiên…”
Anh ngồi sụp xuống đất, bất lực bật khóc.
“Bảo bối… Nhiên Nhiên, em quay lại đi… Đừng bỏ rơi anh mà… hức!”
“Nhiên Nhiên à…”
…
Lăng Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822690/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.