Điềm Nhiên mơ hồ mở cặp mắt nặng trĩu của mình lên, đối diện với tầm mắt của cô chính là bờ ngực săn chắc cuồn cuộn thịt của Lăng Tiêu. Đôi mắt nhắm nghiền an tĩnh ngủ nhưng bàn tay ôm chặt lấy cô vẫn không hề buông lỏng.
 
Cô sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh nên không dám thở mạnh, tầm mắt rơi vào mấy chỗ trầy xước bị lộ ra khỏi chăn trên ngực và vai của anh. Mấy vết xước do bị cào này chính là tác phẩm mà cô đã gây ra vào đêm qua.
 
Khuôn mặt Điềm Nhiên bất giác đỏ au, vội vàng di rời tầm mắt của mình chuyển đến khuôn mặt điển trai không một khuyết điểm của anh. Hàng mi cong dài đôi lúc run rẩy trông thật đáng yêu khiến Điềm Nhiên khẽ nhếch môi, bất giác mỉm cười vui vẻ. Bàn tay cô rời khỏi chiếc chăn ấm áp, đưa lên nhẹ nhàng áp vào gò má của Lăng Tiêu.
 
Cô có chút lưu luyến, có chút hoài niệm về những gì đã xảy ra.
 
Hành động của cô vẫn chưa bị phát hiện khi anh vẫn còn đang ngủ. Điềm Nhiên đánh bạo, âm thầm trườn người về phía anh nhẹ nhàng cẩn thận hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên gò má anh.
 
“…”
 
Điềm Nhiên sững người ngay sau đấy!
 
Cô… cô đang làm gì vậy chứ?
 
Nhân lúc người ta ngủ mà lén lút chiếm đoạt tiện nghi của người khác như một kẻ biến thái. Từ lúc nào mà cô lại trở thành kẻ bại hoại như vậy?
 
Đôi môi hơi sưng đỏ mím chặt thành đường, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn vào khuôn mặt của anh. Cảm giác lương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822668/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.