Thời gian thấm thoát thoi đưa chẳng chờ đợi ai bao giờ. Mới ngày nào Điềm Nhiên còn co mình trong góc sợ sệt vì cảm giác cô đơn, nay đã lớn và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Chỉ tiếc là… xinh thì xinh thật đấy nhưng tính cách điên điên dại dại thì vẫn chẳng thể thay đổi, nếu có thì cũng chỉ là ngày càng lớn mật điên nhiều hơn mà thôi.
Thật tiếc cho một nhan sắc mĩmiều.
…
Điềm Nhiên trên thân mặc nguyên bộ màu đen, chậm rãi bước xuống từ trên cầu thang. Hôm nay cảm giác khó chịu, cô chỉ muốn lẳng lặng trôi qua mà thôi.
Nhưng…
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Một cô gái giúp việc trẻ tuổi không biết từ đâu đi tới, cố tình đi sát lại gần Điềm Nhiên rồi hất vai cô một cái. Điềm Nhiên cau mày tỏ vẻ khó chịu, người kia chẳng biết có đau thật hay không mà lại “a” lên một tiếng rõ to, cùng theo đấy chính là tiếng đổ vỡ loảng xoảng.
“A! Điềm Nhiên tiểu thư à, cô có ghét tôi thì cứ đánh mắng tôi, việc gì lại gây khó dễ rồi làm đổ mất chén canh bồi bổ của Uyển tiểu thư như vậy?”
Giọng cô ta rất lớn, quá chói tai khiến cơn đau đầu của cô ập tới một cách dữ dội.
Điềm Nhiên nhíu chặt hàng mày, giọng nói thêm phần gắt gỏng.
“Câm mồm! Xàm ngôn đủ chưa?”
Kẻ kia căn bản không muốn để cô đi dễ dàng. Cô ta thấy cô toan muốn bỏ đi như vậy thì liền phi lên trước, chắn trước đường của cô.
“Điềm Nhiên tiểu thư! Mặc dù cô là tiểu thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822629/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.