“Có phải nó đe dọa cháu, bắt cháu làm bình phong để che mắt đi chuyện tình của nó và cậu thư ký Tống không?”
Thư ký Tống đang tăng ca trong ngày đáng lẽ là nghỉ phép, tất bật không ngơi tay với công việc mà vị Mặc tổng nào đấy đã bỏ mặc lại để đưa ‘vị nhà mình’ về ra mắt gia đình bỗng nhiên hắt xì lớn một cái, mớ giấy tờ vốn nằm trong tay bây giờ cũng vậy loạn xạ hết cả lên.
Đột nhiên cậu ta lại cảm thấy lành lạnh sống lưng trong trưa hè nóng bức là sao nhỉ?
Điềm Nhiên: “…”
Hình như… não bộ của cô có chỗ nào đấy bị hỏng hóc mất rồi.
Điềm Nhiên mắt chữ A miệng chữ O, há hốc miệng với ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào bà Mặc như muốn tìm ra ý đùa trong đáy mắt bà.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, thứ mà cô có thể cảm nhận được chỉ là ánh mắt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn của bà mà thôi.
Chuyện… chuyện gì thế này? Anh và thư ký?
“Cháu đừng sợ hãi, có bọn ta ở đây rồi. Ai yo, đúng là đứa trẻ tội nghiệp mà. Chắc… cháu đã ấm ức nhiều lắm nhỉ? Không cần nói đâu, bọn ta đã hiểu cả rồi.”
Bà ấy có chút ấn tượng với cô, sau khi đọc xong mấy bài báo gần đây thì lại càng thêm phần thương cảm dành cho cô. Đứa con trai tạo nghiệp của bà vậy mà có thể nhẫn tâm lấy một cô gái tội nghiệp ra để lợi dụng!
Biểu cảm bàng hoàng đến ngỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471279/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.