Thật ra trước khi đến nhà họ Mặc, Lăng Tiêu đã từng nghiêm túc nói với cô bằng giọng điệu man mát buồn.
“Nhiên Nhiên à… em cũng biết đấy, gia đình anh chỉ có duy nhất một mình anh mà thôi.”
Cô gật đầu không đáp.
Cô biết chứ, gia tộc họ Mặc lẫy lừng chỉ có một cậu con trai độc nhất, bao nhiêu điều tốt nhất đều dành cho anh và cũng giống như bao người luôn mơ mộng đến anh.
Như hiểu được nỗi buồn của cô, anh vội ôm cô vào lòng ra sức vỗ về.
“Đối với họ, anh là quan trọng nhất. Có lẽ khi gặp mặt, sẽ có một chút khó khăn nhưng em yên tâm, dù như thế nào thì anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Dù có bị đuổi khỏi nhà thì anh cũng nhất quyết sẽ bảo vệ mẹ con em.”
Điềm Nhiên: “…”
Cô yên lặng áp tai lên vòm ngực của anh, lắng nghe tiếng tim đập vang dội của người đàn ông đang ôm lấy mình.
Có lo lắng, có bồn chồn và cũng có lo sợ.
Nhìn vào đôi mắt anh, cô biết anh đang nói lời thật lòng. Từ thái độ kiên quyết cũng như ánh mắt quật cường của anh cô có thể cảm nhận được, Lăng Tiêu chẳng hề nói dối. Anh thật sự có thể vì cô và anh mà làm buồn lòng ba mẹ.
Biết người mình yêu có thể vì mình làm mọi thứ có vui và hạnh phúc không?
Tất nhiên sẽ vui và hạnh phúc nhưng điều tiên quyết là nó không thể đặt trong trường hợp này.
Nếu có thể thật mong mọi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471278/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.