Sau đấy vì để chăm cô có sức hơn một chút trước khi đi một đoạn đường dài trở về nhà giữa lòng thành phố mà cả hai đã ở lại đây một thời gian.
Điềm Nhiên mới đầu vốn rất vui khi ở lại vì cô rất thích bầu không khí trong lành và dễ chịu ở nơi đây. Chỉ là… người tính không bằng trời tính, hiện tại cô lại đang thấy rất hối hận về quyết định đấy của mình.
Cô đáng lẽ phải ngăn cản anh từ đầu và nói mình rất khỏe để có thể đi ngay lập tức mới đúng!
Nguồn cơn của sự việc phải kể đến lượng khách đến thăm nhà cô và anh thời gian gần đây.
Cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, Điềm Nhiên theo thói quen mà đưa mắt nhìn về phía cửa chính. Lăng Tiêu ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách và đang làm việc. Anh mỉm cười đầy bất lực nhìn về phía cô một cái nhưng cũng không thể vì vậy mà bỏ qua được tiếng gõ cửa hết sức kiên nhẫn vang lên từ sớm đến bấy giờ.
Anh mở cửa, đúng như dự đoán một người con gái xinh đẹp xuất hiện sau lớp cửa bằng gỗ. Cô gái nhỏ e thẹn nhìn anh rồi lại ngượng ngùng rời đi. Lập đi lập lại vài lần liên tục đến khi anh hắng giọng một cái rồi cô gái đấy mới hồi thần sau những hành động vô tri của mình.
“Anh… anh Tiêu, em có làm ít sườn kho… anh, anh ăn thử xem tay nghề em sao nhé?”
Điềm Nhiên: “…”
Cô biết cô gái đấy, bé hơn cô một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471274/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.