Về nhà?
Cùng anh về nhà sao?
Ha! Đúng là chuyện cười vô nghĩa nhưng cũng thật khiến người ta kỳ vọng.
“Được! Nếu mọi chuyện được làm sáng tỏ, tôi sẽ dựa theo biểu hiện của anh để xem có về hay không. Nhưng anh cũng nên nhớ, nếu chuyện này là sự thật thì chúng ta… mãi mãi đừng gặp lại nhau.”
“…”
Lăng Tiêu không nói thêm gì mà đưa ngón út và ngón cái về phía cô, Điềm Nhiên khó hiểu trước hành động của anh nhưng cũng đưa tay ra cùng anh thực hiện động tác ngoắc tay đóng dấu.
“Em… sẽ không có cơ hội rời khỏi anh đâu. Em nhất định phải nhớ cho rõ những điều mà mình đã hứa đấy.”
Người đàn ông trước mặt cô, rốt cuộc đang suy tính điều gì?
Bát cơm trước mặt bỗng chốc bị cướp mất. Cô ngơ ngắc ngước mắt nhìn anh thì chỉ thấy người kia ngây ngốc nhìn cô cười vô tội. Anh cầm trên tay chén cháo của cô, tay kia cầm chiếc muỗng múc nhẹ một môi đưa lên gần miệng thổi. Một loạt những động tác nhẹ nhàng và dịu dàng, anh đưa muỗng cháo vẫn còn hơi ấm đến gần cô.
“Nói ‘A’ đi nào!”
“Tôi… tôi có thể tự ăn.”
Bàn tay anh vẫn chẳng hề xê dịch chút nào, kiên nhẫn nói: “Em định ăn như thế nào với bàn tay đấy?”
“…” Điềm Nhiên cúi đầu nhìn đôi bàn tay được anh băng bó cẩn thận và gọn gàng vào đêm hôm qua, quả thật có chút khó khăn trong việc sinh hoạt.
“Dù em không nói nhưng anh cũng biết nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471272/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.