“Ba lần?” Cô dù tức lắm nhưng vẫn hỏi lại.
Ba lần anh đều thấy bộ dạng chật vật nhất của cô. Nếu là ba lần thì…
Lần đầu là lúc cô xém chút nữa đã ch.ết năm mười tuổi, lần thứ thứ ba chỉ mấy tháng trước đây thôi là lúc mà cô vừa ly hôn. Điềm Nhiên tuyệt vọng vì mất đi tất cả và mọi thứ đều là dối lừa, chẳng còn gì cho cô lưu luyến nữa cả. Khi đấy, cô đã có suy nghĩ muốn ch.ết đi!
Vậy… một lần nữa, lần mà cô cũng đau khổ không kém gì hai lần kia chính là…
“Phải! Chính là năm đầu em học cấp ba và anh đang học năm cuối.”
Lăng Tiêu do dự nửa ngày trời cuối cùng cũng mở lời. Anh vốn không muốn nhắc tới nỗi đau của cô nhưng vì để thấu hiểu nhau, giải bày tất cả cho nhau nên anh đành phải nói, phải chạm lại nỗi đau của cô một lần nữa.
“Vì sao sau đấy em không gọi cho anh? Trước khi rời đi anh đã để lại số điện thoại vậy mà… Vì sao lại xem anh như người xa lạ như thế? Em ghét anh đến vậy ư?” Lăng Tiêu nói với giọng điệu buồn tủi.
Anh nhớ đến thời điểm khi xưa, cả ngày cầm trong tay chiếc điện thoại chờ cô gọi đến. Anh đã nghe tất cả các cuộc gọi đến, đọc tất cả các tin nhắn gửi đến nhưng rồi… hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao.
Anh chờ mãi đợi mãi cũng chẳng thể nhận được tin tức từ cô.
“…”
Anh… anh đang nói gì thế này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471240/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.