Khoảnh khắc nghe anh nói, tâm cô đau đến phế liệt, ruột gan như bị chà muối, mắt đỏ hoe ngấn lệ.
“Mười… mười tuổi? Anh đừng có nói láo, vì sao tôi lại chẳng hề có ấn tượng gì thế này… hức!”
“Anh là kẻ nói dối…”
Nước mắt cô rơi lã chã, mũi nghẹt đặc, giọng nói cũng trở nên khàn đi rất khó nghe.
Những năm đấy là những năm cuộc sống khó khăn nhất với một đứa trẻ xấu xí như cô. Khi đấy cô đã nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn vâng lời thì ba mẹ sẽ yêu thương, người làm trong nhà sẽ niềm nở với cô như cách mà họ đã yêu thương Uyển Uyển. Chính vì vậy mà trước khi cô mười một tuổi, cô chẳng hề dám làm trái ý họ. Cô không hề đi lung tung mà chỉ nhốt mình trong phòng, quanh quẩn nơi tối tăm, đưa mắt ao ước nhìn mọi thứ xung quanh.
Cô chẳng đi đến đâu cũng chẳng hề có bạn bè, không được phép tham dự hay xuất hiện ở các buổi tiệc diễn ra tại nhà thì làm sao có thể chứ?
Nghĩ đến những kí ức ngày xưa lại khiến lòng Điềm Nhiên nhói đau. Những kí ức tổn thương từ thể xác đến tinh thần bủa vây lấy cô, một lần nữa nhấn chìm Điềm Nhiên nhỏ bé.
Cảm giác lạnh lẽo và cô độc khi đấy như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua. Đúng rồi, tuy chỉ có một lần duy nhất, cô dám xuất hiện trước mặt ba và bà ta khi nhà đang có khách. Cô chính là lợi dụng khoảng khắc đấy, bước đi bằng tất cả sức bình sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471239/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.