Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc nghe anh nói, tâm cô đau đến phế liệt, ruột gan như bị chà muối, mắt đỏ hoe ngấn lệ.

“Mười… mười tuổi? Anh đừng có nói láo, vì sao tôi lại chẳng hề có ấn tượng gì thế này… hức!”

“Anh là kẻ nói dối…”

Nước mắt cô rơi lã chã, mũi nghẹt đặc, giọng nói cũng trở nên khàn đi rất khó nghe.

Những năm đấy là những năm cuộc sống khó khăn nhất với một đứa trẻ xấu xí như cô. Khi đấy cô đã nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn vâng lời thì ba mẹ sẽ yêu thương, người làm trong nhà sẽ niềm nở với cô như cách mà họ đã yêu thương Uyển Uyển. Chính vì vậy mà trước khi cô mười một tuổi, cô chẳng hề dám làm trái ý họ. Cô không hề đi lung tung mà chỉ nhốt mình trong phòng, quanh quẩn nơi tối tăm, đưa mắt ao ước nhìn mọi thứ xung quanh.

Cô chẳng đi đến đâu cũng chẳng hề có bạn bè, không được phép tham dự hay xuất hiện ở các buổi tiệc diễn ra tại nhà thì làm sao có thể chứ?

Nghĩ đến những kí ức ngày xưa lại khiến lòng Điềm Nhiên nhói đau. Những kí ức tổn thương từ thể xác đến tinh thần bủa vây lấy cô, một lần nữa nhấn chìm Điềm Nhiên nhỏ bé.

Cảm giác lạnh lẽo và cô độc khi đấy như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua. Đúng rồi, tuy chỉ có một lần duy nhất, cô dám xuất hiện trước mặt ba và bà ta khi nhà đang có khách. Cô chính là lợi dụng khoảng khắc đấy, bước đi bằng tất cả sức bình sinh còn sót lại trong người thì mới may mắn giữ được một mạng sống cho ngày hôm nay.

Cũng sau ngày hôm đấy, cô đã trở nên ương ngạnh và cứng đầu. Tuy ý thù ghét của những người xung quanh ngày một lớn hơn trước nhưng ít ra, cô còn cảm nhận được rằng mình vẫn tồn tại trên thế gian này mà không phải là một kẻ tàng hình chẳng ai để ý nhắc tới.

Đấy cũng chính là kỉ niệm đáng nhớ nhất khép lại năm mười tuổi của cô.

Anh đã xuất hiện vào lúc nào?

Lăng Tiêu hiện tại lại an tĩnh đến đáng ngờ. Anh dùng những đầu ngón tay mềm mại và xinh đẹp của mình để lau đi những giọt nước mắt mặn chát đang tuôn rơi trên khuôn mặt của cô.

Nỗi đau của cô, anh như thể đang nhìn thấu.

“Em làm sao có thể có ấn tượng được chứ? Một cô bé gầy gò xanh xao mặc trên mình bộ quần áo màu trắng, tóc dài buông xoã rối tung đứng từ trên tầng tối đen nhìn xuống dưới, chỉ nói một câu duy nhất rồi lăn đùng ra ngất xỉu thì có thể nhìn và nhớ cái gì đây?”

Anh bình thản nói, đôi mắt nhìn về một khoảng không vô định như nhìn xuyên qua nó thấy được khung cảnh của ngày xưa.

Điềm Nhiên: “…”

Cô hít hít vài hơi bằng chiếc mũi nhỏ đã nghẹt đặc, bàn tay buông lỏng đưa lên gạt đi những giọt lệ còn sót lại trên mi mắt. Qua lời nói chậm rãi của anh, cô có thể hình dung ra được hình ảnh bi thảm trước kia của mình.

Quả đúng không sai, chính là lần đấy!

Vậy… theo lời của anh nói thì anh chính là người nào trong số đấy?

Cô không nhớ, và cũng chẳng hề nhìn tới ai cả. Dùng hết sức mình nói ra quan hệ cha- con giữa cô và ông Điềm rồi ngất xỉu theo lời của anh nói. Nếu xét theo độ tuổi thì anh cũng chỉ hơn cô 2-3 tuổi thôi, khi đấy cũng chỉ là một cậu bé thôi nhỉ?

Cậu bé ư? Một cậu bé trạc tuổi như cô, tả cô một cách chi tiết như thế thì…

Khoan! Khoan đã!

Hình như vừa có hình ảnh và giọng nói nào đấy lướt qua đầu của cô.

Lăng Tiêu cũng chợt nhận ra điểm gì đấy không đúng, anh hắng giọng một cái. Điệu bộ mệt mỏi day day hai bên thái dương.

“Ưm… chỉ uống lần này thôi nha!”

“Đắng không? Người ta sợ đắng lắm, em phải lấy kẹo cho anh nếu nó đắng đấy.”

Anh đỡ lấy người cô để Điềm Nhiên không bị ngã. Tay kia đưa ngang qua người của cô, hướng thẳng về phía bàn sau lưng cô để lấy tách trà. Khoảng cách chỉ còn một chút, anh nhoài người về trước, cách tách trà chỉ còn một chút thì bỗng bị bàn tay của cô chặn lại.

Khuôn mặt cô có chút u ám và lạnh lùng khiến Lăng Tiêu cảm giác chột dạ. Anh mỉm cười rạng rỡ về phía cô, khà khà như một tên ngốc định đánh lạc hướng Điềm Nhiên nhưng không thành.

Cô vẫn nhất quyết giữ chặt tay anh, khàn giọng nói:

“Anh… chính làn cậu nhóc đã gọi tôi là quỷ?“

Ực!

Yết hầu Lăng Tiêu trượt lên xuống, anh lảng tránh ánh mắt của cô. Ch.ết tiệt! Không xong rồi!

Điềm Nhiên vẫn nhìn anh chằm chặp, nếu anh không trả lời thì cô nhất quyết không buông tha. Anh thầm thở dài một hơi, quyết định không thừa nhận.

Nếu… nếu anh giả bộ không nhớ thì còn kịp không?

“ĐÚNG CHỨ?” Điềm Nhiên đột nhiên lớn giọng quát lên.

Lăng Tiêu giật nảy mình, khi say lá gan anh rất nhỏ, ngay lập tức nghiêm chỉnh đáp: “Đúng vậy!”

Rất rõ ràng, rất thành thật!

Anh cắn cắn môi, cúi đầu chẳng dám nhìn mặt của cô.

Khi đấy còn nhỏ, nào biết tương lai sẽ ra sao?

Anh chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé với tâm hồn mỏng manh, yếu đuối khi bất ngờ thấy thứ gì đấy kì quái mà thôi…

Nhưng… lời này rốt cuộc cũng chẳng thể nói để bao biện cho bản thân được. Anh dù đã ngà ngà say nhưng vẫn biết đâu trái đâu phải, đâu nên nói và đâu không nên nói. Lời này mà để cô nghe thấy chắc còn giận anh nhiều hơn mất!

“Ha! Chuyện đấy thì thôi đi nhưng chẳng lẽ anh, anh… yêu tôi từ khi đấy sao?”

“Không! Không phải khi đấy. Lúc đấy còn nhỏ, nào biết yêu đương là gì? Anh chỉ là… ấn tượng, có chút tò mò về em mà thôi.”

Những lời này anh nói đều là thật.

Điềm Nhiên nghe vậy cũng gật gù đầu xem như cho qua. Quả thật, nếu anh mà nói yêu cô từ lúc đấy thì chắc cô sẽ nhìn anh bằng con mắt khác mất.

Nhưng nghĩ lại thì… để anh thấy bộ dạng xấu xí đấy vào lần đầu tiên gặp mặt năm mười tuổi có chút…

“Hai lần… hai lần trông thấy bộ dạng xấu xí nhất của tôi vậy mà hiện giờ anh vẫn nói yêu sao? Lăng Tiêu à… thật lòng tôi khuyên anh nên… ưm…”

Điềm Nhiên có quá nhiều khuyết điểm, cô không hề xứng với anh. Lời muốn khuyên nhủ còn chưa nói hết đã phải nuốt ngược vào trong.

Lăng Tiêu cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến lên đôi môi căng mọng của cô. Anh nhắm nghiền mắt, ôm chặt không cho cô cơ hội thoát thân.

Cơ thể hai người dính sát vào nhau, từng nơi tiếp xúc đều nóng hổi như thiêu đốt. Điềm Nhiên mới đầu bất ngờ, mất vài giây sau mới giẫy giụa phản kháng.

“Ưm… ưm…” Điềm Nhiên đưa tay đánh mạnh vào bờ ngực của anh.

Nụ hôn đầu của cô…

Khoang miệng chưa từng bị ai đấy càn quét vậy mà…

Anh đang hôn cô, một nụ hôn mãnh liệt cùng lạ lẫm kết hợp cùng vị rượu mạnh trong khoang miệng anh khiến Điềm Nhiên choáng váng.

Tay và chân cô đều bị khoá chặt trên thân của anh. Khoang miệng bị Lăng Tiêu càn quấy, ngang nhiên cướp hết dưỡng khí. Điềm Nhiên giẫy giụa trong vô lực, dần dà đầu óc trở nên mơ hồ chẳng thể suy nghĩ được điều nữa mà vô tri vô giác cuốn theo anh. Toàn thân cô mềm nhũn, vô thức dựa vào thân hình rắn chắc nóng hổi ở bên dưới.

Bàn tay anh đưa lên giữ chặt gáy của cô, kéo sát đầu Điềm Nhiên xuống. Yết hầu di chuyển lên xuống, cổ họng khát khô nhưng vẫn không thể khiến anh giảm bớt ý cười vui sướng nơi đáy mắt khi thấy cô hùa theo bản thân.

Tiếng nước cùng tiếng “chùn chụt” vang lên giữa hai người khi nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn. Anh ép sát vào cô, chiếc lưỡi linh hoạt của anh ngang nhiên đùa giỡn với chiếc lưỡi đinh hương non mềm của cô. Anh càng lúc càng bạo, mọi ngóc ngách trong miệng cô đều bị anh khuấy đảo.

Một lúc sau anh bỗng rời khỏi môi cô, kéo theo một sợi chỉ bạc giữa hai người.

Cuối cùng chuyện đó cũng dừng lại, Điềm Nhiên dựa trên người anh thở hổn hển. Nhịp tim đập loạn xạ khi nhớ tới chuyện vừa diễn ra.

Chưa kịp để cô mở lời trách móc đã nghe thấy giọng nói không chút xấu hổ khi làm chuyện xấu của anh vang lên bên tai.

“Em… không hít thở khi hôn sao? Chúng ta phải luyện tập nhiều hơn mới được đấy.”

Điềm Nhiên: “…”

Thẹn quá hoá giận, khuôn mặt cô đỏ au không biết gì tức giận hay vì nụ hôn kích tình khi nãy nữa.

Cô muốn lùi người về sau nhưng không được vì đã bị Lăng Tiêu giữ chặt. Rõ ràng anh đã say nhưng vì sao sức lực lại vẫn hơn cô rất nhiều thế này?

Điềm Nhiên cắn môi, hương vị của anh vẫn còn trong miệng!

Cô ngả người ra sau, đôi mắt trợn to khó tin ngập nước khiến Lăng Tiêu cảm thấy lo lắng hoảng sợ.

Anh vội ngồi thẳng người dậy, kéo cô lại gần mình đưa tay lau đi những giọt lệ đang vươn trên mặt cô. Đôi môi sưng đỏ vì vừa bị anh ngấu nghiến thật chói mắt và cuốn hút, nó khiến anh bừng tỉnh bởi chuyện gì vừa diễn ra giữa hai người.

“Điềm Nhiên… anh xin lỗi, anh không nên đột nhiên hành xử như thế…”

“Hức… hức…” Cô nói không thành lời, vốn chẳng hề muốn khóc nhưng khi nghe anh nói thì lại thành nức nở khóc.

“Xin lỗi, em đánh anh đi, đừng chịu khóc như thế.” Giọng nói khẩn khiết của anh vang lên cùng đôi mắt xót xa tụ trách nhìn cô. Anh bọc bàn tay của cô ở bên trong, dùng sức ở tay mình tự đấm lên ngực anh.

“Hức… vì, vì sao anh lại làm như thế chứ?”

Cô không muốn đánh anh…

Điềm Nhiên vừa nói, vừa cản bàn tay đang tự mình làm đau của anh lại.

Anh đột nhiên nắm lấy bàn tay của cô đưa lên, đặt nhẹ lên đấy một nụ hôn trên mu bàn tay. Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của cô, cái nhìn này, nó khiến cô nhìn ra rõ ràng tấm chân tình của anh.

Thật lòng, không một chút gian dối.

Anh… như đang phơi bày tất cả tấm lòng chân thành của mình trước cô.

“Vì anh yêu em, anh không muốn buông bỏ em nữa.”

“Không phải hai mà là ba lần. Anh đã thấy em trong ba lần chật vật nhất. Xin em, đừng không chú ý tới anh nữa. Anh đã luôn xuất hiện trong tầm mắt của em, vì sao em lại không nhìn tới anh?”

“Điềm Nhiên à… xin em đấy, làm ơn hãy để anh chịu trách nhiệm với em từ giờ tới cuối đời đi mà…”

Những giọt nước mắt của Lăng Tiêu rơi vào những từ ngữ cuối cùng của câu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.