Lăng Tiêu sau một hồi nội tâm đấu tranh, anh hít sâu rồi thở dài một cách nặng nề. Hàm răng nghiến chặt, bàn tay run rẩy vì kiềm chế cơn thịnh nộ cuối cùng cũng đành bất lực buông thõng, tức giận ném hắn qua một bên còn bản thân tiêu soái đứng dậy. Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng rên rỉ vụn vặt của Dương Dật Nhuệ như có như không vang lên.
Anh đơn độc đứng giữa mớ hỗn độn, từ phía sau lưng cô có thể thấy bờ vai vững chãi rộng lớn như thái bình dương của anh.
“Cút!” Giọng nói trầm thấp không có độ ấm của anh vang lên.
Lời này tất nhiên chính là nói cho Dương Dật Nhuệ. Cô thấy hắn loạng choạng vịn tường đứng dậy, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng hắn vẫn ngại sức mạnh to lớn của anh nên không dám làm gì tiếp theo ngoài việc nhìn một cách thù ghét. Hắn chuyển tầm mắt về lại trên người của cô, Điềm Nhiên bất giác sinh ra cảm giác hoảng sợ khi thấy ánh mắt cay độc của hắn hướng tới.
Ánh mắt hắn như muốn nói: Con khốn, mày chưa xong với tao đâu!
“Tao không ngại nếu khoét cặp mắt ch.ó của mày ra ngay tại đây đâu.”
Lăng Tiêu như có một cặp mắt ở phía sau lưng. Dù anh đang quay lưng lại với họ nhưng vẫn có thể biết rõ tình hình phía sau, cất giọng lạnh lùng đầy mùi thuốc súng cảnh cáo.
“…”
Hắn ta chẳng dám nói một lời đã quay lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471236/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.