Cô… ghét hắn ta!
Một chút thiện cảm vì hắn ta đã từng cứu cô khỏi tay những kẻ hãm hiếp cũng bay mất.
Vì sao? Vì sao hắn lại muốn để lại ấn tượng tồi tệ nhất trong lòng nhau? Kết thúc, vô tình gặp gỡ, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi rồi lướt qua nhau hay đơn giản là xem nhau như người xa lạ khó đến vậy à?
Vì sao lại cứ chọn cách tồi tệ nhất chứ?
“Tôi sống ra sao hay qua lại với bao nhiêu người đấy cũng không phải việc của anh. Cho dù hiện tại tôi có quen người như thế nào, đã quen đến bao nhiêu người thì ít ra, trong hôn nhân tôi không phải là kẻ khốn nạn phản bội.”
Điềm Nhiên nói rất chậm nhưng mỗi từ cô nói ra đều rõ ràng và có lực. Đây có thể xem là cô dùng toàn bộ sức mình để bình tĩnh cất lời.
Hắn ta đột nhiên ôm bụng cười lớn tiếng, cong lưng cười một cách lố lăng khiến Điềm Nhiên thoáng khựng người, toàn thân căng cứng đề phòng nhìn hắn ta. Tên điên này, chắc chắn không bình thường!
Quả đúng như trong đầu cô nghĩ, chỉ một giây sau thôi hắn đã ngay lập tức đưa tay, bóp chặt lấy cần cổ nhỏ bé của cô. Hắn ta dừng sức siết chặt, đôi mắt trợn ngược nhìn cô đầy dữ tợn.
“Nói! Nói tiếp đi! Vì sao không nói? Chẳng phải khi nãy mày rất to mồm sao? Tại sao bây giờ lại không nói gì nữa?”
Mỗi một câu một chữ hắn nói ra cánh tay đều dồn thêm lực siết chặt lấy cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471235/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.