Tên là gì cô không nhớ nổi nữa. Đúng như những kẻ khác nói, cô quả thật là một đứa vô dụng.
Một lần nữa tỉnh lại đã là vào giữa chiều. Điềm Nhiên nằm im trên chiếc giường trắng tinh trong phòng y tế, nhìn lên trần nhà với vẻ mặt thất thần.
Đầu óc mơ mơ hồ hồ, cảm giác chẳng chân thật chút nào. Tất cả đều như ảo mộng, một giấc chiêm bao tồi tệ nếu như trên người cô không còn những vết thương rất rõ ràng sau cuộc ẩu đả khi nãy. Chiếc áo khoác thơm mùi bạc hà biến mất, hiện tại trên người cô chỉ là chiếc áo đồng phục tạm thời được người khác mặc cho.
Tầm mắt cô mông lung, miệng lẩm bẩm nói:
“Rốt cuộc là ai nhỉ?”
“Là ai mà…”
Là ai mà lại có sở thích quái dị ra tay cứu giúp một kẻ như cô chứ?
Điềm Nhiên thật sự không thể giấu nổi bất ngờ. Vậy mà trong ngôi trường mà cô đã bị cô lập một thời gian dài này vẫn có người đưa tay ra giúp đỡ cô sao?
Điềm Nhiên rất muốn biết vị ân nhân đã cứu giúp cô đấy là ai nhưng trong trường này lại chẳng ai nói cho cô cả. Họ xì xào bàn tán nhưng chỉ khi nhìn thấy cô thì lại im bật. Nếu không phải ánh mắt họ nhìn cô vẫn đầy hận ý thì cô đã rất nghi ngờ rằng mình vào nhầm trường hay là lạc vào một thế giới song song khác.
Vẫn là cảnh bị cô lập quen thuộc, chỉ là sau đấy có chút khác. Những kẻ gây tổn thương cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471206/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.