Điềm Nhiên nhất định phải trấn tĩnh bản thân nhưng…
Bước chân của bọn chúng đang đến gần, cô như mơ hồ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đấy.
Phải… làm sao đây?
Cô ta nói không sai. Ba cô dĩ nhiên là không quan tâm tới cô. Nếu có thể, ông ấy còn mong cô sớm ch.ết để không phải liên lụy đến mình và gia đình của mình nữa kìa. Nếu hôm nay, cô gặp bất chắc ở đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc, sự tự tôn cuối cùng của Điềm Nhiên cũng bị bọn chúng chà đạp đến vỡ nát.
Cô… không hối hận về những gì mình đã làm, cô chỉ là cảm thấy không cam lòng mà thôi. Tất cả những gì mà cô ao ước chỉ là mong muốn được nhận một chút tình thương, một chút quan tâm của người lớn.
Điềm Nhiên như đứa trẻ to xác, cảm xúc vẫn chưa chịu trưởng thành mà vẫn vòi vĩnh như một đứa trẻ chưa lớn.
“He he he… người đẹp à, phối hợp chút đi. Một kẻ có chút nhan sắc nhưng tính tình lập dị như mày thì cũng chỉ có bọn tao mới hạ miệng để ăn thôi. Mày nên biết điều mà quỳ rạp gối xuống cảm tạ bọn tao đi.”
Bọn chúng nói với biểu cảm đê tiện và thèm thuồng. Lời nói sỉ nhục Điềm Nhiên nhưng ánh mắt nhìn chòng chọc kia đã tố cáo lên tất cả hành vi xấu xa cũng như con người của bọn chúng.
“…”
Điềm Nhiên lạnh mặt, một từ cũng không nói. Không phải cô không sợ mà đây chỉ là lớp mặt nạ quen thuộc của cô mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471205/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.