Mary chạy nhào tới trước mặt ta, chắp tay kì kèo: “Năn nỉ anh mà, tiết lộ cho người ta một ít bí quyết đi, làm sao thuần phục được một người đàn ông a, khiến ảnh tình nguyện vào bếp vì mình a~”
“Anh cũng năn nỉ cô, tránh tránh ra đi, lên phòng ngủ tiếp giùm.” Ta bật cười, cũng chắp chắp tay.
“Nè nè, Trần Thạc, xấu bụng quá a!” miệng nói liến thoắng, lại bắt đầu đổi mục tiêu, “A trời ơi, Diệu Dương a, món này của anh quả nhiên là giấu nghề nha! Nào nào, cho em nếm thử một miếng đi~”
“Mary, nửa đêm bé bé mồm giùm, đừng hại quản gia giật mình tưởng có băng trộm nào siêu nhân lọt được qua hệ thống an ninh.” Trịnh Diệu Dương vừa vén tay áo vừa đi vào.
“Em nhận em là kẻ trộm, mà đồ em định trộm là hai miếng bít tết của anh kia kìa~”
“Muốn ăn thì tự vô mà làm.”
“Trần Thạc Trần Thạc!” Mary cao giọng ấm ức, “Anh coi Diệu Dương làm biếng!”
Trịnh Diệu Dương làm lơ bước tới bên cạnh ta: “Mai cuối tuần, đến trường thăm Trần Dương nhé.”
“Ừ, được.” Ta đứng dậy, tính vào bếp dọn dẹp.
Mary cười cười níu ta lại: “Thua mấy anh luôn, đang chơi gia đình a? Chăm chăm chút chút, có hai papa bảnh trai vậy, tiểu Trần Dương thiệt tốt phước, còn em thì đi làm bít tết ăn a~” Nói xong đã rảo chân đi vào bếp.
Trịnh Diệu Dương vòng tay ôm ngang lưng ta, hỏi một câu làm ta kinh ngạc: “Trần Thạc, anh có định đưa Trần Dương đi Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-dong/2518647/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.