Chương trước
Chương sau
“Này này, sao không tự vào bếp mà lấy?” Người này đã rất quen thói giật đồ ăn từ miệng ta.

“Không.” Cậu ấy tỉnh bơ đáp, tiếp tục vơ nốt tách cà phê của ta uống.

“A~” Ta đứng lên đi vào bếp.

Mary đột nhiên bật cười khanh khách: “Mấy người thiệt giống vợ chồng…”

“Mary, ngậm miệng.”

“Mary, im.” Ta và Trịnh Diệu Dương cùng lúc đanh giọng cảnh cáo cô ấy.

Đến đây, rốt cuộc cô ấy cũng buông Trần Dương ra, cười còn lớn hơn nữa: “Thiệt là ăn ý a, hai người các anh đúng là… Ha ha~~~”

“Dì Mary làm sao vậy?” Trần Dương có chút hoang mang.

“Nghe nói con đi học, dì sung sướng lắm đó.” Trịnh Diệu Dương thừa cơ ly gián.

Cô ấy vội vàng nín cười, cãi lại: “Anh nói bậy bạ gì đó hở?!”

Có điều Trần Dương đời nào bị lung lạc: “Dương Dương là con heo con, làm biếng nằm ì trên giường A Thạc không chịu dậy.”

“Hở?!” Mary trợn tròn mắt hết nhìn ta lại nhìn cậu ấy, rốt cuộc hét toáng lên, “Mấy người! Mấy người làm phụ huynh kiểu gì đó?! Để tiểu Trần Dương coi được mấy cảnh hạn chế vậy hả, mấy người có biết nó còn vị thành niên không?! Mấy người có biết thế là làm vẩn đục tâm hồn trong sáng thánh thiện của con nít không? Cả em… cả em còn chưa được coi! Thiệt là tức chết mà!” La ó rồi lại ôm riết lấy Trần Dương đang tròn mắt nhìn cô ấy, “Cục cưng a, hai con mắt con có phúc hơn dì rồi nè trời~”

“Mary lên cơn gì vậy?” Diệu Dương vừa nhai vừa vô cùng thích thú nhìn sang ta.

“Chắc yêu đương quá đà rồi hư não.”

“Lại thằng cha trùm sò giải trí Phùng Bằng Phi đó à?” Có người tỉnh bơ nói ra chuyện nhạy cảm, Mary vừa nghe thấy liền ngẩn người, bước tới bên cạnh Trịnh Diệu Dương, nhìn cậu ấy chằm chằm.

“Bằng Phi là người đàn ông rất tốt, anh đừng có nói về ảnh thế.”

“Ok, thì anh thôi.” Cậu ấy đầu hàng, đứng dậy quay sang ta, “Trần Thạc, đi bây giờ hả?”

“Ừ.” Ta cười cười đứng dậy đi theo, cũng không định châm ngòi chiến tranh lúc sáng sớm.

“Hành lý của Trần Dương mấy hôm trước em gửi lên trường rồi.” Mary dắt con bé đi ra. Sau đó chúng ta bốn người, cùng ngồi xe đến trường nội trú.

Đưa Trần Dương vào trường thực là vất vả, ép buộc dỗ dành đều không ăn thua, con bé cứ thế bám cứng trên người ta, bao nhiêu nước mắt nước mũi quệt tèm lem lên áo ta, đương nhiên, người tiếp theo được đãi ngộ y như vậy là Trịnh Diệu Dương, còn Mary mặt mũi ủ ê đứng vuốt vuốt tóc con bé. Giáo viên vừa đi ra, thấy bộ dạng ba người lớn chúng ta có vẻ cũng hơi e dè.

Xong xuôi rồi, Mary lại bắt đầu nói ẩu tả: “Yên tâm, có hai papa đẹp trai vậy, thầy cô muốn xử tệ với Trần Dương cũng khó à, mấy anh đúng ra phải sớm sớm mở rộng quan hệ với trường chứ, coi như tạo điều kiện lý tưởng cho Trần Dương đi. À phải, cô giáo trẻ kia mắt nhìn Trần Thạc đắm đuối quá nha, Diệu Dương, anh coi thấy không? Rõ ràng là thòm thèm lắm nha.”

“Nè, em ít mồm đi được không?” Cậu ấy nhịn hết nổi.

“Đời nào~”

Trong xe đang ồn ào náo nhiệt, di động của ta lại reo. Bên kia đi thẳng vào vấn đề: “Trần Thạc, tôi Phùng Bằng Phi đây. Cậu có thời gian không? Chúng ta cần nói chuyện.”

“Có chuyện gì xảy ra à?” Ta lập tức ý thức được chuyện nhờ anh ta đã có vấn đề.

“Tòa báo đó có hậu thuẫn rất mạnh, báo lại đang đắt như tôm tươi, bọn họ không chịu thỏa hiệp, trừ khi…”

“Trừ khi?”

“Trừ khi cậu và Trịnh Diệu Dương mở họp báo với phóng viên để làm rõ sự thật, bọn họ mới không tiếp tục bám đuôi nữa, vì việc đưa tin hoàn toàn hợp pháp.”

“Bọn họ rõ ràng xâm phạm riêng tư! Mẹ nó, còn có nhân quyền không vậy!” Ta đấm mạnh cửa xe, Trịnh Diệu Dương đạp phanh, Mary hoảng hồn nhìn ta, “Tôi thấy lần này bọn họ không phải nhắm vào người mà là vào Trụ Phong, có kẻ vung tiền lợi dụng trả thù riêng!”

“Cũng không loại trừ khả năng này, sự việc đang chuyển biến xấu, cách gì cũng phải áp dụng đúng lúc mới được, tôi sẽ đứng ra tổ chức họp báo cho cậu.” Anh ta bình tĩnh trấn an ta.

“Đầu óc anh cũng khùng theo rồi hả? Họp báo!” ta lập tức nóng mặt, “Muốn tôi kể lể cho cả đám phóng viên nghe? Mẹ nó còn lý lẽ ở đâu nữa, cuộc sống của tôi can gì đến bọn họ?!”

“Cậu đừng kích động, tôi sẽ bố trí người viết thật hoàn hảo, yên tâm.”

“Thế tức là sao?”

“Xã hội là cái sân khấu thôi, không diễn không được.”

Ta im lặng một lát, rốt cuộc đáp: “Bọn tôi bàn bạc một chút rồi sẽ trả lời chắc chắn với anh.”

“Được, chiều nay tôi chờ tin của cậu.” Anh ta cúp máy.

“Mary.” Trịnh Diệu Dương đột nhiên lên tiếng ra lệnh, “Em về trước đi.”

Mary lập tức xuống xe, vỗ vỗ vai cậu ấy rồi mới đi.

“Phùng Bằng Phi bảo chúng ta mở họp báo với phóng viên để dẹp yên vụ kia.”

“Phải làm to chuyện đến thế mới được hả?” Ánh mắt cậu ấy ánh lên tín hiệu nguy hiểm, “Bọn họ cố tình bới móc à?”

“Đằng sau còn có giật dây.”

“Mẹ nó, đúng là một ngày cũng không được yên.” Cậu ấy nhìn ta, “Phải cẩn thận.”

“Cậu đồng ý sao?” Ta lắc đầu, “Vụ nhìn xa trông rộng này tôi nuốt không trôi đâu.”

“Anh sợ đám bên Mỹ nghe được tin tức sẽ mượn cớ làm khó tôi? Chậc, tôi nghĩ bọn họ biết từ lâu rồi. Đám người đó thính lắm, ở đây ai biết có bao nhiêu tay chân của bọn họ, nói không chừng, vụ báo chí này cũng là bọn họ bày ra.”

Đúng là hoàn toàn có khả năng đó, “Mình có cần khớp lời thoại không đây?”

“Cần hả?”

Ta đưa tay ấp lên mắt, cười phá lên: “Trịnh Diệu Dương, ở chung với cậu cuộc sống đúng là kích thích thật.”

Chiều hôm đó quay lại công ty, ta và cậu ấy tạm thời dứt khỏi việc tư, tiếp tục bàn bạc việc khởi công lô đất số 9.

“Có bản phân tích lợi nhuận chưa?”

“Ừm, lập cùng với tài liệu mời đối tác.” Ta thảy bản sơ thảo lên bàn cậu ấy, ngồi xuống bên cạnh, “Có vài công ty thương mại Đông Á hẹn gặp tôi, nhưng tôi chưa hứa hẹn gì với bọn họ cả.”

“Cẩn thận chút cũng tốt, tạm thời cho vào danh sách đối tác tiềm năng đi, chờ xong vụ này trả lời bọn họ sau.” Cậu ấy gõ gõ mặt bàn, “Anh toàn quyền phụ trách vụ mời đối tác đấy.”

“Xong chi tiết rồi, cậu xem đi.” Ta mở cặp tài liệu, lấy một tập ra, “Chỗ nào không hợp lý chúng ta họp lại ban giám đốc.”

Cậu ấy đột nhiên ngả người sang, vòng tay ôm ngang thắt lưng ta: “Hai ngày nữa chúng ta đối mặt với truyền thông rồi, anh sợ không?”

“Cậu hỏi tôi?” Ta cười, “Rằng tôi có sợ không?”

“Đến lúc đó anh đừng có phủi tôi luôn.”

“Thôi nào.” Ta né tránh khỏi thân thể nóng rực của cậu ấy, bỏ sang đầu bàn bên kia, “Tôi đi lấy bản kế hoạch DM đã chỉnh sửa, cậu ngồi đây nghiên cứu mấy cái kia đi.”

“Trần Thạc.” Cậu ấy lên tiếng khi ta đã ra đến cửa, “Quan hệ của chúng ta có thể công khai tùy cuộc họp báo lần này, anh chuẩn bị tâm lý chưa?”

“Thảo nào cậu hỏi tôi có sợ không.” Ta ngừng lại, cười cười nhìn cậu ấy, “Trịnh Diệu Dương, giờ hối hận rồi sao? Tôi có thể nói rõ ràng với cậu, không kịp nữa đâu.”

“Tôi biết. Nếu danh tiếng và hình ảnh của Trụ Phong bị ảnh hưởng, anh phải gánh trách nhiệm đó.”

“Được, tôi gánh.” Ung dung phất tay ra khỏi phòng.

Hai ngày nữa, họp báo với phóng viên….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.