Chương trước
Chương sau
Ta nghĩ lần này rời Trụ Phong có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa, lần sau về Hồng Kông, bất quá cũng chỉ như một người khách qua đường, tuyệt nhiên không còn dính dáng tới đám người giành giật đấu đá lẫn nhau nữa.

Một tuần sau, ta đang thu dọn tài liệu trong văn phòng thì Joanna vào. Làm cùng ta một thời gian, dĩ nhiên có thể đoán được ít nhiều, cô ấy bình thản nói: “Xem ra em lại sắp phải đi tìm sếp mới rồi.”

“Tin anh đi, em xoay sở được thôi.”

“Được vậy thì tốt.” cô ấy cười khổ, “Anh sao lúc nào cũng vội đến vội đi vậy?”

“Đang làm thơ nữa sao? Nếu anh có thể giải thích rõ ràng với em, chắc anh cũng sẽ không đi.”

“Có lẽ ai cũng có chuyện để trong lòng.” Vẻ mặt cô ấy như có chút hụt hẫng, “Mỗi người mỗi yêu anh, mà không ai giữ được anh.”

“Em cũng yêu luôn hả? Không không, em không yêu anh, dù em nói giỡn anh cũng nghe rồi.”

Cô ấy không nhịn được bật cười: “Ha~ ra anh vẫn nhớ hả, ha ha, em không phải không muốn, là không dám a.” Nói rồi quay lưng đi ra, tới cửa đột nhiên cô ấy ngoái lại nói: “Chủ tịch ly hôn rồi, hôm qua.”

“Sao, tin tức lan đi nhanh vậy à?”

“Không. Là em thường nghe được sớm thôi.” Cô ấy tiếc nuối lắc đầu, “Tình cảm bền vững càng lúc càng hiếm hoi, thực tế nhiều khi khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng thật.”

“Tuổi em không hợp nói câu này đâu, ít nhất… phải chờ hai mươi năm nữa.”

Joanna gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn lời khuyên của anh.”

Ta cùng Trịnh Diệu Dương dần dần đã có một loại ăn ý ngầm, trong hoàn cảnh lộn xộn triền miên thế này, mỗi ngày mỗi nảy sinh thêm nhiều rắc rối, những việc ta làm tựu chung chỉ để giảm bớt khó khăn cho cậu ấy, cậu ấy vì ta mà đã nhượng bộ quá nhiều, ta cũng mong muốn thay đổi một con đường khác để bắt đầu mối quan hệ của chúng ta. Cậu ấy hiểu ta, bởi vậy chưa bao giờ ý kiến một lời, mặc kệ phía trước mông lung đến mức nào, chung quy lại chỉ cần có một mối dây vững vàng gắn kết, vậy là đủ để đôi bên cùng kiên định tin tưởng lẫn nhau.

Tối hôm đó ta tới bar Phong Vận, nhấp giọng bằng một ly “Băng Phách” thật sảng khoái. Bolde thấy ta, có vẻ kinh ngạc, mới đó đã đến bên quầy bar bắt chuyện: “Nghe nói anh sẽ rời Trụ Phong?”

“Nhiều người quan tâm tôi vậy sao?”

“Tuyệt đối nhiều hơn anh tưởng đấy.”

Lời này của cậu ta quả nhiên mang hàm ý sâu xa, ta chỉ cười đáp: “Có thể, đại khái cũng không có mấy người muốn tôi ở lại Trụ Phong. Từ đầu tôi đã chuyên phá hoại rồi.”

“Trần Thạc, người khác nói anh sao, tôi đều không tin, giờ mới biết, trời sinh anh thế này.”

“Cảm ơn cậu khích lệ. Nói tôi quá thẳng tính cũng được, quá kiêu ngạo cũng được, không quan trọng. Có điều giờ có mấy người căm tôi vô cùng, khiến tôi ở đây nữa cũng không xong.”

Bolde cười bối rối: “Đại ca liều mạng che chắn cho anh, anh còn sợ gì?”

“Là ý gì?” Ta liếc nhìn gương mặt quay nghiêng của cậu ta.

“Anh nghĩ tôi nhìn không hiểu hả?”

Thoáng nhíu mày: “Nhìn hiểu rồi thì sao? Cậu nghĩ tôi và Trịnh Diệu Dương phạm tội không tha được hả?”

“Không không. Nhưng cũng không thể phủ nhận, cả hai người đều là nhân vật nguy hiểm.”

“A~” Ta cười cảm thán, “Vậy quán bar này bữa nay khó yên rồi, tôi hẹn Trịnh Diệu Dương đến đây.”

“Ông anh~ ra tay nhẹ nhàng a~” Cậu ta vừa cười vừa gọi A Minh, “Đưa ba ly lại đây, tôi mời.”

“Tôi còn phải giữ tỉnh táo.” Ta cười cười với Bolde rồi giơ tay vẫy đằng trước, cậu ấy tới.

Bộ dạng Trịnh Diệu Dương có chút mệt mỏi, xem ra đang đầy bụng bực bội: “Whisky.”

“Cậu sao thế?” Ta quay lại nhìn cậu ấy.

“Nhờ ơn một đám Malay đây, giá trước giờ không dưng giãy lên không chịu nhận, cãi bã bọt mép hết ba tiếng đồng hồ.”

“Không ngờ cậu cũng biết nói vậy.”, ta cười khẽ đẩy ly rượu sang trước mặt cậu ấy, “Giải khát đi. Hàng chỗ Ngân Thuẫn xuất thuận lợi không?”

Cậu ấy gật đầu: “Trên đường không gặp chuyện gì hết, chừng ngày mai là tới cảng Việt.” Phùng Bằng Phi rốt cuộc vẫn là một người công tư rạch ròi.

Bolde tự mình đứng sau quầy bar pha một ly cho ta: “Trần Thạc, “Huyết Mã” đặc chế đấy, thử đi.”

“Đừng để anh ấy uống nhiều, lát nữa còn lái xe.” Trịnh Diệu Dương lúc này cư nhiên cầm lấy ly rượu đưa lên miệng uống hộ ta.

Ta không thể không bật cười: “Làm cái quỷ gì a?”

Cậu ấy thừa cơ ngả người sang, kề môi sát bên tai ta: “Chiều mai đi rồi, đêm nay đền tôi sao đây?”

Không biết Bolde có nghe được cậu ấy nói gì không, nhưng ta nghe một từ cũng không sót, mặt thoáng cái nóng lên, cử chỉ kiểu này thực sự lâu lắm không gặp, tự nhiên có chút xấu hổ.

Thấy ta nghiêng đầu né ra, làm bộ nghiêm mặt, cậu ấy mỉm cười: “Tôi nói sai chỗ nào đâu?”

Ngẩng đầu nhìn Bolde, cậu ta đã lơ đi đường nào, làm như không thấy bên này. Rốt cuộc ta buông một câu: “Lát nữa về chỗ tôi.”

“Hưm?”

“Còn cần nhắc lại hả?”

Bộ dạng cậu ấy cực kỳ nghiền ngẫm: “Bữa nay mặt trời mọc lộn hướng không ta? Để tôi nhớ coi, mấy ngày không về Lệ Nguyệt Cung rồi…”

Ta tiếp lời: “Năm ngày.”

“Tháng sau, tôi sang Pháp nghỉ một thời gian.”

“Anh em Trụ Phong không có ý kiến gì chứ?”

“Bọn họ sợ nhất tôi chăm chú đứng sau trận địa chờ nghênh địch ấy chứ, nói thật, mấy năm rồi tôi chưa đi nghỉ.”

“Lần này đi vì tôi hay tự vì mình?”

“Cả hai~” Cậu ấy vươn tay tính đụng vào mớ tóc sau gáy ta, đã bị ta cười ngăn lại.

“Qua Pháp, chúng ta đấu thử không?”

“Đấu gì?”

“Bơi.”

Cậu ấy ung dung trỏ trỏ ta: “Vậy anh thua chắc rồi.”

Ta nghiêng người qua tóm ngón tay cậu ấy: “Không, là cậu thua.”

Trịnh Diệu Dương thoáng sửng sốt, rồi lại mỉm cười nâng ly “Huyết Mã” lên uống cạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.