Chương trước
Chương sau
Tim ta thoáng nảy lên, nhưng lập tức trấn tĩnh lại: “Cảm ơn câu này của cậu, nhưng cậu không cần mà cũng sẽ không làm vậy đâu.”

“Trần Thạc, anh không thể tin bất cứ ai hả?”

“Phải, tôi thậm chí không tin cả chính mình.” Ta cười, “Nếu vì một người phụ nữ, người ta sẽ nói Trịnh Diệu Dương là kẻ lụy tình, vì hồng nhan sẵn sàng bỏ nửa giang sơn. Nhưng đổi lại là Trần Thạc tôi, sẽ không ai cho cậu lý do hết, họ chỉ coi cậu như một trò cười lố bịch thôi. Cậu sẽ không để chuyện ấy xảy ra.”

“Chúng ta thực sự không cùng một thế giới sao?” Cậu ấy nhìn ta thật sâu, “Tôi có thể thương lượng để ông già nương tay, ba mươi triệu đổi một mạng anh, được chưa?”

“Tôi đáng giá đến thế cơ à?” Ta cười giễu.

“Nói không chừng… còn chưa đủ.” Cậu ấy dựa sát lại, giữ chặt đầu ta và bắt đầu một nụ hôn lưỡi.

Cho đến khi cả hai cùng thỏa mãn thở hắt ra: “Hưm, nhất định phải cho mọi người biết người đứng đầu Trụ Phong~ Trịnh Diệu Dương từng lên giường với tôi mới được~”

“Tôi không ngại anh đi vung vít đâu.”

“Chậc, sao còn không kết hôn đi? Có nhiều tình nhân si mê vậy..”

Cậu ấy tùy tiện quào quào tóc ta: “Anh muốn tôi kết hôn? Anh muốn không? Anh không muốn, tôi không làm~ ưn, đại khái vẫn còn thiếu…”

“Thiếu gì? Yêu đương mãnh liệt?”, ta cắn mạnh dưới cằm cậu ấy, “Hưng phấn?”, lần tay xuống phía dưới cậu ấy, “Hay cảm giác cấm kị hồi hộp?”, thứ bị ngăn cách sau lớp quần lót bắt đầu trở nên cứng rắn, nóng rực dưới sự xoa nắn của ta, “Rốt cuộc là cái gì thiếu, ưm?”

“Trần Thạc, anh… thật nóng vội.” Cậu ấy nhịn không được gắt gao áp sát hơn nữa, chóp mũi kề ngay trên trán ta, hơi thở bắt đầu gấp gáp, “Nếu anh là đàn bà.. tôi lập tức cưới anh.”

“Cậu đúng là thằng khốn.”

Chúng ta kịch liệt quấn lấy nhau, cậu ấy vừa phanh mở cổ áo ta vừa cười cười: “Có không? Tôi thấy chúng ta tám lạng nửa cân a~”

Thật sự không nghĩ bản thân mình cũng phóng túng đến vậy, cư nhiên cùng Trịnh Diệu Dương làm những hành vi trắng trợn thế này, chúng ta rốt cuộc là quan hệ gì đây? Câu hỏi này của Tằng Vỹ Kỳ quả nhiên đáng nể, chính ta còn không biết đáp án, mà chắc chắn Trịnh Diệu Dương cũng không hơn.

Môi cậu ấy rà lướt trên mặt ta, để lại những dấu hôn dịu dàng hiếm thấy, giữa chúng ta rất ít khi có những khoảnh khắc bình ổn như thế… môi lưỡi triền miên dây dưa, thẳng đến khi ta thực sự chịu không nổi, gắng gượng giãy giụa nhúc nhích, Trịnh Diệu Dương mới buông ta ra, bàn tay níu chặt sau gáy cũng dần dần thả lỏng. Máu nóng dâng lên khắp cơ thể ta, khát khao mãnh liệt khiến ta cảm giác như hai con ngươi mình bùng cháy, ta gần như không thể khống chế chính mình nữa, thân thể nóng rực vô thức rướn lên áp sát vào Trịnh Diệu Dương, cho đến khi chúng ta quấn siết lẫn nhau, bên dưới đã dựng cứng kịch liệt ma sát, mê loạn ý thức.

Có lẽ ý thức rằng mình phải rời nơi này khiến ta có chút kích động, tận lực mượn tia lý trí cuối cùng để vùng thoát khỏi thế tiến công mãnh liệt của Trịnh Diệu Dương, nhịp thở đã sớm hỗn loạn vượt tầm khống chế, ta biết cậu ấy cũng cảm nhận được sự cuồng loạn của ta lúc này. Cậu ấy ôm ta, nhẹ nhàng lướt môi trên vùng cổ mẫn cảm, ta vươn tay vuốt ve mái tóc cậu ấy, thực sự có chút mê đắm như một cặp tình nhân.

Khoái cảm bay bổng đến muốn tan chảy xương tủy khiến chúng ta dễ dàng dẹp đi sự do dự, ta đột nhiên nhớ đến lần thượng Trịnh Diệu Dương trước kia, cảm giác trong ký ức về nơi đó của cậu ấy khiến toàn thân ta đều dần phát nhiệt, máu nóng phút chốc tụ dồn xuống bụng dưới. Ta bỗng muốn dụ dỗ cậu ấy, muốn dùng cách dịu dàng nhất có thể để xoa dịu cậu ấy, cho đến khi cậu ấy buông lỏng cảnh giác… ta nhích người, nửa quỳ xuống, chậm rãi ngậm lấy dương vật qua lớp vải quần lót của cậu ấy, đầu lưỡi nỗ lực khiêu khích, liếm láp xoay chuyển không dứt, cậu ấy rất nhanh bị kích đến đỉnh điểm, dục vọng gào thét chực phun trào.

“Trần Thạc, đủ rồi…” cậu ấy nghiêm túc thở ra.

“Không đủ, bao nhiêu cũng không đủ…” Ta nhoài người đứng dậy, giơ tay ngắt lời cậu ấy, vừa thở dốc vừa chăm chú nhìn cậu ấy bằng đôi mắt đã mê mờ khao khát, “Diệu Dương, cho tôi.. cho tôi một lần nữa…”

“Anh mau lên đi, còn vớ vẩn, a!!” cậu ấy còn đang nói, ngón tay của ta đã lần vào nơi sâu kín bên dưới, “Gặp quỷ, ai~!!”

“Để tôi chơi cậu, để tôi chơi cậu…”, ta cuồng dại lặp đi lặp lại những lời dâm loạn tục tĩu, “Cho tôi… để tôi chơi cậu.”

Làn da màu tối láng nhẵn của Trịnh Diệu Dương đã lấm tấm một tầng mồ hôi, ta xốc cậu ấy dựa vào cửa, áp người lên hông cậu ấy, từ từ tiến vào từ phía sau, đầu mày cậu ấy nhíu chặt khó chịu, có lẽ bị chính tư thế đứng này kích động, ta không sao nén được cảm giác hưng phấn, trong khi cậu ấy đã bức bối tột độ, gắng gượng quào tay ra sau bấu chặt mông ta trút giận.

Ta thả sức thúc tới, vách màng chật căng đang mãnh liệt siết chặt khiến ta như bay bổng tận thiên đàng, nhịn không được bật ra những tiếng gầm gừ nồng đậm đam mê, ta trân mình thể nghiệm khát vọng xâm chiếm cùng sở hữu cuồng nhiệt, thần kinh chúng ta chấn động đến muốn bứt tung bởi những tiếng kêu thét, ta đẩy tới càng lúc càng dồn dập, động tác cũng mạnh bạo hơn… tất cả ẩn mật, tất cả ngượng ngùng, tất cả sự vô phòng bị của Trịnh Diệu Dương cứ thế lồ lộ bày ra trước mắt ta, thân thể khiến bao kẻ si mê chìm đắm thời khắc này hoàn toàn để ta tự do xâm lấn.

Ta khó nhọc bật ra một hơi thở gấp: “Cậu muốn nuốt chửng tôi a!”, thực sự quá chặt, chính ta còn thấy đau đớn huống chi cậu ấy, “Cậu quá tuyệt vời, ưm..”, những cú thúc đẩy vào ra kịch liệt giày vò từng giác quan của ta, tiếng thở dốc đứt quãng, kích tình mãnh liệt khiến cả hai chúng ta rên xiết không ngừng.

“Anh mau…” cậu ấy rõ ràng muốn ta nhanh kết thúc, nhưng sự kiềm nén cao độ của cậu ấy chỉ khiến ta thêm điên cuồng.

Không ngừng nhiệt tình kích thích phía trước cậu ấy, những cái vuốt ve âu yếm quen thuộc rốt cuộc cũng khiến cậu ấy quăng bỏ tia lý tính cuối cùng, nhịp đập cuồng loạn của trái tim tại thời khắc này dường như đã vùng thoát khỏi mọi sự khống chế.

“A!!” Thẳng đến khi luồng tinh dịch nóng bỏng của ta lấp đầy bên trong Trịnh Diệu Dương, cậu ấy cũng cùng lúc mãnh liệt phun trào.

Cả hai từ từ buông mình thoát khỏi trạng thái khẩn trương tột độ, chúng ta nhoài người ngồi bệt xuống đất. Câu đầu tiên cậu ấy thở ra được là: “Lần sau anh còn dám bắn ở trong, liệu hồn tôi đập chết anh.”

“Còn có lần sau hả?” Ta mệt mỏi bật cười, “Cậu chắc không?”

“Đi mẹ anh ấy~”, cậu ấy hầu như bực bội bật ra câu chửi, gương mặt lộ ra vẻ chán chường khó tả, vừa vặn khiến cho những đường nét cương cường có phần nhu hòa bớt, cậu ấy đột nhiên hỏi ta, “Anh còn muốn làm thế này với người đàn ông khác không?”

“Hưm?” Ta nhìn cậu ấy, “Ừm, không, sẽ không. Cậu sao?”

“Nghĩ đã muốn ói.” Cậu ấy rất thẳng thắn.

“Cùng tôi có vậy không?”

“Anh? Anh đại khái không giống~” Cậu ấy lạnh mặt đứng lên bỏ vào phòng tắm, ta chỉ hiểu rằng cậu ấy đang tận lực lảng tránh vấn đề.

Chậm rãi xốc mình đứng dậy tựa vào cánh cửa, ta liếc mắt nhìn qua những vết chất lỏng vương vãi trên sàn nhà, thoáng rung động bật cười, tự thì thầm với chính mình: “Trần Thạc, mày liệu có nghiện hay không? Có hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.