Cậu ấy kiệt sức nằm úp sấp thở dốc không ngừng, lửa dục trào cuộn thực sự khiến cơ thể chúng ta như súng cướp cò, nháy mắt lan tràn tận mọi ngóc ngách, toàn thân thậm chí còn có chút choáng váng sau khi hứng trọn trận hưng phấn tột độ.
Ta uể oải nằm gối lên lưng cậu ấy, chỉ thở ra được một câu: “Lại còn không mang bao… cậu sao rồi?”
Rốt cuộc, cậu ta sống lại, xấu hổ chửi loạn lên: “Mẹ nó, anh còn dám bắn ở trong… mẹ nó!”
Hai người chúng ta cứ thế nằm trên sô pha thở hồng hộc, cho đến khi Trịnh Diệu Dương đẩy ta ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Màn trả đũa cũng không phải chờ lâu, bất quá quả đúng là tác phong của Trịnh Diệu Dương. Tờ mờ sáng, vẫn trên giường ta, cậu ta đã bắt đầu một trận phản công bạt mạng.
Có lẽ dư âm đêm qua còn sót lại, vừa lúc Trịnh Diệu Dương tỉnh dậy rồi mạnh bạo liếm cắn ta, một luồng run rẩy không nguồn gốc ập về trong cơ thể, hòa tan cả một tia ý chí kháng cự khoái cảm của ta, ta mơ hồ biết, mình lập tức sẽ bị tên này muốn gì làm nấy rồi, dù sao cũng là ta thiếu cậu ta, nợ nần đêm qua cậu ta nhất định phải đòi thôi.
Tiếng rên rỉ đứt quãng dường như thoát ra từ chính cổ họng mình, ta chưa bao giờ biết trên đời còn có loại đau đớn thế này, mà ập đến liền theo sau nỗi đau lại là khoái cảm khó tả, khiến toàn bộ ý thức của ta gần như mờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-dong/2518454/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.