Họ Quý (季) – ghép bởi chữ hòa (禾) và chữ tử (子) – tên chỉ một chữ Đằng.
Phải tên này không nhỉ?
Sảnh xét xử của Âm Dương Đạo, thềm phỉ, bệ thúy [1], rèm pha lê lóng lánh, trong vẻ hào nhoáng vẫn toát lên cái rét lạnh.
Hình Tu ngồi nghiêm chỉnh sau rèm, tên tùy tùng bịt mắt bằng một dải gấm đang điều động đám lính hành hình, lúc bấy giờ y mới chợt nhớ đến cái tên này. Từ thuở đất trời sơ khai đã bắt đầu chấp chưởng Âm Dương Đạo, chuyên xử phạt ác thần, lệ quỷ. Suốt dòng thời gian dài dằng dặc ấy, đã thấy qua biết bao kiểu phạm nhân, hung ác có, dữ tợn có, ngông cuồng có, nịnh bợ cũng có nốt, nhưng tại sao cứ nhất định phải nhớ tới cái tên này?
Bản thân Hình Tu cũng chẳng hiểu nổi.
Y chỉ biết, Quý Đằng là một kẻ yếu ớt.
Có một hôm, đúng lúc Hình Tu đang thảnh thơi dạo chơi bên ngoài điện Thập Môn, chợt nghe thấy tiếng cười vọng ra từ sảnh xét xử nhỏ chỗ cửa hông, thế là mặt mày hầm hầm bước vào xem thử, liền trông thấy một vị phán quan một tay chỉ về phía phạm nhân đang quỳ dưới đất, một tay vỗ bàn cười hô hố, hoàn toàn đánh mất tác phong chuyên nghiệp, nghiêm trang thường ngày.
Ngày hôm ấy, kẻ quỳ giữa sảnh chính là Quý Đằng.
Quý Đằng khi đó, cũng nào có hay người vừa bước vào chính là Hình Tu, càng chẳng hề biết Hình Tu là thần thánh phương nào, chỉ biết run lập cập quỳ rạp trên sàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568108/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.