Lúc Quý Đằng tỉnh lại thì thấy đầu óc mơ màng, xung quanh dấp dính, như thể đang ở một nơi nóng ẩm vô cùng. Cậu mở choàng mắt ra, nhưng chẳng thể thấy rõ được gì, bốn bề mịt mù khói sương. Nằm thêm một lát, Quý Đằng chợt nhớ tới mục đích của chuyến đi này, liền lật đật chống người dậy, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra mình đang đứng ở một vùng đất đỏ thẫm rộng lớn. Từng luồng hơi nước nóng ẩm lượn lờ, không ngừng xộc đến từ phía trước, rất khó chịu. Cậu xoay người ra sau thì trông thấy một vách núi đen thùi sừng sững, nhìn không thấy đỉnh đâu, trên bề mặt có vô số chấm nhỏ, phần nhiều là màu trắng, xen lẫn với nhiều màu khác, dày đặt chi chít, rải thẳng lên tít tận đỉnh núi cao vời vợi, nơi tầm mắt chẳng thể với tới.
Vách núi chót vót, không trèo lên được. Quý Đằng buộc lòng quay trở lại, từng bước một lần về phía nơi bắt nguồn của đám hơi nước nóng ẩm này.
Đi không bao lâu, liền bắt gặp một vết nứt to đùng trên mặt đất, chính nó đã chia cả mảnh đất ra làm hai. Mà hơi nước nóng ẩm đến cùng cực kia, chính là từ đây ùn ùn thoát ra, Quý Đằng tò mò định đi tới xem thử, song nơi đó lại không ngừng phụt lên hơi nước đầy bỏng rát, làm cậu chẳng cách nào lại gần được, chỉ đành nghiêng tai lắng nghe, từ trong khe nứt kia liên tục phát ra tiếng lục bục, như thể dưới đó có một nồi nước khổng lồ đang sôi sùng sục, thế nên hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568096/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.