Gió, bỗng trở nên rét cóng, khiến người ta rùng mình khiếp hãi, lướt qua và để lại cảm giác nhoi nhói trên da.
Đây chính là hơi thở của hung tàn và chết chóc ư?
Không gian trước mặt Quý Đằng, xuất hiện một vết nứt như muốn tách đôi ra, gió lạnh vù vù thổi ngược vào trong, quất tới tấp vào người cậu từng cơn từng cơn rét buốt. Thế nhưng lạ thay, dường như tình trạng này chỉ diễn ra ở tại nơi cậu đang đứng. Quý Đằng ngó thử một vòng chung quanh, mấy tấm vải bán thành phẩm vắt trên sào tre chẳng hề lay động dù chỉ một góc.
Trận gió này gần như chỉ quẩn quanh chỗ có Quý Đằng, hơn nữa sức gió còn ngày một lớn dần. Chẳng mấy chốc, gió đã mạnh đến độ Quý Đằng sắp sửa đứng không vững luôn rồi, cứ thế bị hút về phía lỗ hổng không gian ấy, rồi cả người đều bị nó cuốn vào trong.
Bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười cợt hả hê của Câu Tinh “Đi thong thả— á!”
Đi thong thả thì cậu hiểu được, cơ mà tiếng ré sau cuối của nó là sao?
Quý Đằng nghĩ mãi vẫn không thông, song ngay lúc cậu bị hút về phía ấy, dường như có thấy một tia sáng đỏ rực lóe lên trong tầm mắt.
Để rồi cậu chàng ngã dúi dụi ra đất.
May mà cậu đã quá quen với chuyện té lộn nhào xong lại xuất hiện ở một chốn lạ hoắc lạ huơ nào đó rồi. Được cái là ở đây không có mùi khai thấy gớm nữa, mà đổi thành hương hoa cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568094/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.