Mặc dù ý thức đã rất mơ hồ, song nhờ có câu nói ấy của ông chủ, nên Quý Đằng mới cố nhớ lại, khi ấy trên tay Hình Tu quả thật chính là chiếc đũa và cây tăm, thứ nhỏ lỏng tỏng xuống kia chẳng qua là nước từ trái cà chua mà thôi. Chỉ trách mình khi đó đang mải để cho trí tưởng tượng bay cao bay xa, nên cứ đinh ninh rằng chúng là kềm cắt móng với cây lấy ráy tai.
Nghĩ đến đây, rốt cục mới an tâm hẳn, thế nhưng đầu óc quay mòng mòng, trái tim đập bình bịch, thì nào có dễ dàng thanh tỉnh lại được.
Hình Tu cất giọng hỏi: “Nhà họ Trương nằm ở đâu?”
“Ra khỏi thôn này đi dọc con sông về hướng hạ nguồn, tới ngã rẽ đầu tiên thì dừng lại, chính là căn nhà mà xung quanh trồng đầy cây cải dầu đó.”
Hình Tu không nói gì thêm nữa, Quý Đằng nhận thấy mình được một đôi tay ôm lấy, như kiểu ẵm em bé ấy, đầu cậu gác lên vai người nọ, chóp mũi tiếp xúc với cần cổ và mái tóc mềm mượt.
Quý Đằng khe khẽ hít hà, đáng lý ra phải là cái mùi thân thương của huynh trưởng mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao lại trở thành một mùi thơm sực nức. Không biết hà cớ gì mà, Hình Tu rất thích một loại hương liệu có mùi lạ lùng đến mức không lẫn vào đâu được, nồng nặc tới nỗi chỗ nào có nó, đừng nói là mùi cơ thể thông thường, mà ngay đến người bị hôi nách ăn sầu riêng xong ra đứng giang tay trước gió cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568069/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.