Lực siết cổ đó, cũng không mạnh lắm.
Cổ họng Quý Đằng phát ra tiếng ằng ặc, hành vi duy nhất có thể xem như phản kháng của cậu chính là đột ngột giơ hai tay lên, nỗ lực bịt kín lỗ tai.
“Thả cậu ta ra.” Hình Tu lạnh lùng lên tiếng, nghe như ra lệnh.
Cái tay lạnh ngắt nọ bất ngờ buông ra, sau lưng cậu vang lên tiếng cười: “Chí ít cũng phải vùng vẫy cho có với chứ? Bịt tai lại có tác dụng gì à?”
Giọng nói này, nghe quen lắm.
Quý Đằng lừng khừng quay ra sau nhìn, vừa trông thấy là một gương mặt thân quen, hai chân cậu liền nhũn cả ra, nguyên nhân là vì tâm trạng căng như dây đàn rốt cục đã được thả lỏng. ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ
Dung nhan diễm lệ ấy, là tên đạo tặc. Vẫn khoác lên mình bộ trường bào được dệt may tinh xảo, những cánh hoa thêu rải rác bên trên, được ánh lửa rọi lên đỏ thắm như màu máu. Vẫn lộng lẫy như thế, chẳng qua nay lại có thêm vài vết dầu cáu bẩn, cộng với mấy vết cháy sém do tia lửa bắn trúng.
Hắn đang cười, sau lưng là ngọn lửa hừng hực ngút trời làm phông nền, thật là một cảnh tượng gây ám ảnh tột cùng.
Sau khi bình tĩnh lại, một loạt câu hỏi bỗng nhảy ra trong đầu cậu, làm sao tên cướp tìm đến được đây? Tại sao hắn lại đột nhập vào ngôi nhà ấy?
Quý Đằng bất giác lùi vào trong xe, tên cướp trái lại vẫn thong dong ngó quanh, “Bầu không khí quái đản gì thế này?”
“Làm sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568067/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.