Hôm ấy là thứ Tư. Sáng sớm. Trinh Lượng một mình ra ngoài.
Khi đi bà mặc áo khoác đỏ, tất lụa màu đen viền kim tuyến, giày nhungthêu. Mặt đánh phấn, môi thoa chút son. Xưa nay bà rất hờ hững với vẻngoài, đôi lúc lôi thôi bẩn thỉu cũng không để ý, nhưng lần này lạitrang trọng xinh đẹp không tả xiết, lấp lánh từ đầu đến chân. Bà nóimuốn đi gặp một người, chiều tối sẽ về, nhưng không nói rõ là đi đâu,gặp ai, làm gì. Tín Đắc cũng không hỏi. Trông thấy trên ngón tay bà đeomột chiếc nhẫn kim cương, lòng rất lấy làm lạ, đưa tay vuốt ve món trang sức lung linh đó. Trinh Lượng hỏi, em có thích không? Thích, cô nói.Trinh Lượng bèn tháo chiếc nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay cô. Nói, thíchthì giữ lấy, đeo cho vui. Thứ tầm thường này không thể làm người ta đẹphơn. Chẳng qua là một món quà ngày cũ.
Cô nhận ra chiếc nhậnnày thực sự rất đắt, trong khoen nhẫn khắc số giới hạn của trang sức cao cấp. Trinh Lượng tặng cô với vẻ bình thản tự nhiên, không hề lưu luyến, không quan tâm nó sau này thế nào, bà mở cửa chuẩn bị đi, dặn lại, emchuẩn bị hành lý dần nhé, chúng ta phải lên đường rồi. Đi đâu ạ, cô hỏi. Bà không nói gì, chỉ cười, vẫy vẫy tay với cô, ánh mắt cho thấy tất cảđều đã sắp xếp, không cần bận tâm. Chiếc áo đỏ tươi chói mắt phất nhanhqua cửa, như một luồng sáng huy hoàng. Bên ngoài đất tuyết trời băng,nắng đổ rực rỡ. Nền trời màu lam thẫm, sáng ngời ngưng đọng như đá quý.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-yen/2172855/chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.