Theo kế hoạch, Khánh Trường sẽ đi nửa năm rồi về, nhưng sau lại quyết định kéo dài thành một năm.
Cuộc đời Tín Đắc sinh động và phong phú hơn cô tưởng, cũng vượt xa mọimong đợi của cô trước hôm khởi hành. Nhưng cô biết, một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi đây. Rời khỏi mùa hè nóng nôi, muỗi mòng vo ve, những mảngngứa sưng đỏ trên người. Mùa đông lạnh thấu xương cốt, không có thiết bị sưởi, chân tay sinh cước, bàn tay cầm phấn cứng đơ yếu ớt trên mặt bảng đen. Rời khỏi rác rến la liệt, nước thải ngoa nguếch, vật chất thiếuthốn, bản năng sinh tồn tụt xuống mức thấp nhất. Rời khỏi cảnh ngộ bấtlực và bế tắc của những người mà cuộc đời đã định sẵn là mãi mãi laolung lăn lộn trên núi. Rời khỏi mong muốn đầy màu sắc lý tưởng chủ nghĩa cô từng ấp ủ. Trước những quy tắc của loài người, hành vi của mỗi cáthể chỉ là bước đệm trong hình thức động vật mà thôi.
Cô khôngphải người quanh quẩn trong thành phố, nhờ thực hiện những cuộc phỏngvấn, cũng coi như là đã đi khắp chân trời góc bể. Cuộc sống của cô không thuộc về phạm trù thế tục. Trên danh nghĩa là đã kết hôn, nhưng cuộchôn nhân này cũng khác với bình thường. Cô rất nản lòng về thế giới loài người. Nhưng cô không phải Thẩm Tín Đắc. Không phải là một tín đồ với ý chí đơn nhất trong nội tâm. Đằng sau hình tượng kiên cường nhẫn nại của Tín Đắc dĩ nhiên vẫn có phần nào đó yếu đuối suy sụp. Cô chắc chắn nhưthế. Nhưng cô khó lòng tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-yen/2172822/chuong-9-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.