Lam Vong Cơ mở bung kẽ mông của hắn, làm cho huyệt khẩu mở to ra tối đa, sau đó đẩy eo, tự đưa chính mình vào.
Đau, vẫn là đau, đau đến nỗi hai chân hắn gồng cứng, khóc kêu lên: "Lam Trạm! Nhẹ một chút! Ta đau quá!"
Thật ra cũng chưa vào hết toàn bộ, thật sự là rất chặt, Nguỵ Vô Tiện lại siết chặt cả người, sợ hắn bị thương nên y không dám tiếp tục, mắc kẹt một nửa, Lam Vong Cơ nhẫn nại, dùng tay khẽ vuốt ve phần thịt non mềm ở huyệt khẩu, nhẹ nhàng xoa ấn, để hắn bớt căng thẳng. Một tay vuốt ve chỗ mẫn cảm ở eo hắn, cố gắng làm cho hắn thả lỏng, đúng là có tác dụng, cảm giác thân thể Nguỵ Vô Tiện dần dần mềm mại ra, y lại dùng sức lần nữa, làm cho toàn bộ của mình đi hết vào.
"Ô a...A..." Nguỵ Vô Tiện cảm nhận được, thở hổn hển, hỏi y: "Lam Trạm, vào được hết rồi sao?"
"Ừm" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đáp, mới vừa đi vào, vẫn rất là chặt, y cũng chưa dám động.
"Ha ha" liền nghe Nguỵ Vô Tiện cười hai tiếng, nói: "Lam nhị công tử tuy thiên phú dị bẩm, nhưng ta cũng là thâm sâu khó lường đúng không".
Người này chính là như vậy, rảnh rỗi là bắt đầu đi trêu chọc, Lam Vong Cơ nắm lấy đùi của hắn, bắt đầu động tác, trải nghiệm một chút sự thâm sâu khó lường của hắn, bắt nạt người ta cho đến khi, ngoại trừ khóc lóc thì không thể nói được lời nào khác.
Nguỵ Vô Tiện bị y nắm lấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981384/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.