Nói chuyện sau khi Giang Trừng đi, hắn thu dọn đồ dùng cá nhân, nhưng hắn vốn chỉ định ở ba tháng, nên đồ đạc cũng không nhiều lắm, chỉ một tay nải nhỏ, Lam Vong Cơ cầm cho hắn, rồi dẫn hắn đến Tĩnh Thất.
Buổi sáng hắn dậy không nổi, Lam Vong Cơ sẽ ở bên cạnh giường kêu hắn hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không dậy nổi, túm lấy người ta rồi cọ cọ vào lòng ngực, tiếp tục ngủ. Hắn cũng không biết chính mình bị cái gì, trước kia cũng không phải chưa từng tự mình thức dậy, Giang Trừng kêu hắn rời giường hắn cũng rất dứt khoát, nhưng thật khó rời khỏi cái giường này của Lam Vong Cơ, làm như cái giường này có ma lực, khiến hắn càng thêm lười.
Hắn chỉ cảm thấy tự mình dậy không được, Lam Vong Cơ ôm hắn, hắn sẽ tiếp tục nằm ngủ trong vòng tay người ta, cả người đều mềm mại. Lam Vong Cơ gọi hắn: "Nguỵ Anh, nên dậy rồi".
Hắn liền lầm bầm bằng giọng mũi: "Ừm, ngủ tiếp một chút".
Thân mình mềm mại, giọng nói cũng mềm mại, bày ra dáng vẻ lười biếng buồn ngủ mờ mịt, Lam Vong Cơ cảm thấy thật sự là quá đáng yêu, con ngươi nhạt màu nhìn hắn loé lên, không nhịn được, cúi xuống hôn một cái.
Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm: "Ta tỉnh rồi nha, đừng đánh lén ta".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi nhắm mắt". Sau đó lấp kín môi hắn.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng mắng một câu, tiểu cũ kỷ này càng lúc càng hư, tuy rằng giữa bọn hắn thoả thuận rằng khi nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981346/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.