Cảm nhận được ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua trên mặt mình, Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, miễn cưỡng mở mắt ra, cọ cọ vào tay của người nọ, lại nghe Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi hắn: "Nguỵ Anh, cần phải trở về".
Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện hơi bực bội, bĩu môi, nhưng vẫn ngồi dậy, thân thể không đau lắm, nghĩ rằng lúc hắn ngủ chắc là Lam Vong Cơ đã mát xa cho hắn không ít, thư giãn cơ bắp. Trong lòng quên hết sạch sự thật rằng tất cả những chuyện này đều do Lam Vong Cơ gây ra, chỉ cảm thấy ngọt ngào, vì vậy khi Lam Vong Cơ đỡ hắn dậy, còn ôm lấy hôn đáp lại một cái rõ to.
Lam Vong Cơ cũng để mặc hắn đeo bám trên người mình, mặc quần áo cho hắn, rồi hỏi hắn: "Còn khoẻ?"
"Khoẻ mà, ngươi cũng đừng xem thường ta". Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, thử nhúc nhích, chỉ cần không làm động tác mạnh, thì hẳn là không sao.
Tự mình chuẩn bị xong, Nguỵ Vô Tiện nhìn đến chiếc rương gỗ lúc nãy Đỗ Quyên lấy ra để trên bàn, sau đó nhìn cái hộp sắt vứt trên mặt đất, đi qua nhặt lên, ném vào trong rương, rồi nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chúng ta mua cái rương này đem về đi." Hắn cười với vẻ xấu xa, lại nói: "Được nha, khi nào rảnh nói không chừng chúng ta có thể thử?"
Lam Vong Cơ bất lực liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện cũng mặc kệ y có đồng ý hay không, ôm cái rương ra ngoài. Giờ này thanh lâu cũng sắp chuẩn bị cho việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981290/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.