Lam Vong Cơ nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của hắn, đang hôn từng cái lên thái dương rịn mồ hôi của y, giống như rất vui vẻ, hỏi hắn, "Nguỵ Anh, ngươi rất vui?"
"Hả? Vui, rất vui" Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một tràng, sau đó lại hôn y lần nữa, "Nhưng mà, ngươi đừng trói ta kiểu này nữa, Nhị ca ca, ta đang trong vòng tay của người, không đi đâu cả, ta khó chịu, ngươi giúp ta một chút nha".
Thứ này vốn dùng để ngăn ngừa người ta bỏ trốn, không cho người ta nhúc nhích, hắn cử động không được, cảm giác khó chịu càng thêm mãnh liệt, trước mặt lại là một Lam Vong Cơ dễ thương như thế, một dạng quyến rũ, không cử động được chút nào khiến tâm trạng hắn dập dờn, ngứa ngáy muốn chết, thật sự sẽ làm cho hắn nghẹn chết.
Lam Vong Cơ chạm vào chỗ bọn hắn đang tương liên, nhẹ nhàng xoa lên huyệt khẩu non mềm của hắn, "Ngươi, hồi nãy nói đau".
"A! Thì đau, ưm..." nơi đó quá mức mẫn cảm, khiến cả đầu Nguỵ Vô Tiện đều tê rần và mềm nhũn ra, thở hổn hển vài cái, lại nói: "Ngươi đỉnh ta nhiều như thế, ta không còn đau nữa, ha? Bình thường ngươi không phải là người giỏi nhất sao, ha ha ha, tại sao hôm nay lại ghen vậy?"
Nguỵ Vô Tiện có vẻ thực sự rất cao hứng, trong tình huống này vẫn không sợ chết mà chọc ghẹo Lam Vong Cơ, tất nhiên Lam Vong Cơ sẽ không cho hắn cơ hội đó, ngăn cái miệng lảm nhảm không dừng của hắn, chôn sâu vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981266/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.