Chương trước
Chương sau
Náo loạn sung sướng cả đêm hôm qua, Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ trói trên cái tủ thấp, chơi đủ rồi, cuối cùng khi thả hắn ra, Nguỵ Vô Tiện thậm chí không còn sức để nhấc tay, chỉ mềm nhũn tê liệt trong vòng tay người nọ, để mặc Lam Vong Cơ đi lấy nước về, rửa ráy sạch sẽ cho hắn từ trong ra ngoài.

Chưa hết, ẵm hắn lên giường, Nguỵ Vô Tiện lại ầm ĩ đòi ngủ trên người của y, Lam Vong Cơ đổi tư thế, đặt hắn lên trên người mình, ôm hắn trong lòng, nhẹ nhàng xoa bóp eo, cánh tay, bắp đùi cho hắn, thư giãn cơ bắp.

Nguỵ Vô Tiện thư giãn thoải mái nheo mắt hưởng thụ, lại hoàn toàn quên mất Lam Vong Cơ chính là kẻ đầu sỏ, được ấn quá thoải mái, còn vừa thơm vừa hôn để khích lệ người nọ.

Một đêm ngon giấc, lúc được Lam Vong Cơ gọi dậy lần nữa thì trời đã sáng trưng, thời gian cũng không còn sớm nữa, Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, nhìn Lam Vong Cơ, sau đó lật nghiêng người, lại ngủ tiếp.

"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng, đưa tay chạm vào mặt hắn, vuốt ve vài cái lên khuôn mặt mềm mại đó, làn da bóng mượt mịn màng, như hút lấy tay người ta, chạm tới chạm lui Lam Vong Cơ không muốn rút tay về, lại xoa vài cái: "Nên dậy rồi, bữa sáng nguội hết".

Cả người Nguỵ Vô Tiện đều lười nhúc nhích, dụi dụi vào lòng bàn tay y, sau đó rì rầm: "Ta không muốn dậy. Eo ta đau, mông đau, hiện giờ còn thêm đùi đau, ta dậy không nổi, ta đã bị người nào đó làm cho hỏng luôn rồi". Nói rồi còn chu chu cái miệng vẫn còn ửng đỏ.

Lam Vong Cơ đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng lên đôi môi mềm mại của hắn, khẽ hỏi hắn: "Muốn thế nào mới được?"

Nguỵ Vô Tiện mở mắt ra, trừng mắt nhìn y, đưa tay lắc lắc trước mắt y, "Ngươi xem tay ta nè, đau muốn chết, không ổn chút nào".

Trên cổ tay đó toàn là dấu bầm do bị sợi dây da siết vào, vết nào vết nấy khiến người ta nhìn mà sợ, tuy Lam Vong Cơ cũng thích dùng mạt ngạch trói hắn, nhưng đều cột rất có kỹ thuật, cũng không quá chặt, trước đây các dấu bầm cũng chỉ là ngoài da, không hằn sâu như lần này. Lúc sau của buổi tối hôm qua, Nguỵ Vô Tiện không kềm chế được, cơ thể run rẩy giãy giụa lung tung, thứ đồ chơi này rất là quỷ quyệt, càng cử động, lại càng siết chặt, đến khi Lam Vong Cơ tháo ra cho hắn, trên cổ tay, trên đùi toàn là vết hằn.

Lam Vong Cơ nhìn thấy cũng rất đau lòng, giơ tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên đó, "Trước hết dậy ăn sáng, rồi ta xức thuốc cho ngươi".

Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn bữa sáng để trên bàn, lại nói: "Ta không muốn ăn mấy thứ đó, ta muốn uống canh của sư tỷ, lúc này sư tỷ chắc là đã hầm canh xong".

Thật ra ban đầu chính là Nguỵ Vô Tiện muốn thử mấy thứ đồ chơi đó, bây giờ lại đổ lỗi cho Lam Vong Cơ, hoàn toàn không nói lý lẽ gì cả, nhưng Lam Vong Cơ không nghĩ như vậy, y chỉ biết chiều theo Nguỵ Vô Tiện. Suy cho cùng Nguỵ Vô Tiện có tính trẻ con, lại khiến y cảm thấy rất là dễ thương rất là đáng yêu.

Vì vậy nói: "Được, ta đi hỏi Giang cô nương". Nói rồi liền đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện thật sự không kềm được nữa, nghiêng người ôm eo y để cản lại, không cho y đi, "Ha ha ha ha ha, Lam Trạm, sao ngươi có thể nhẫn nhịn như thế chứ".

Nguỵ Vô Tiện mỉm cười thật hạnh phúc, áp sát vào eo người nọ, khẽ dụi vào, Lam Vong Cơ để mặc cho hắn ôm, những ngón tay luồn vào mái tóc mềm mượt của hắn, chạm vào đầu hắn, "Nằm thêm một chút, ta sẽ đi lấy canh cho ngươi".

"Đợi chút." Nguỵ Vô Tiện ôm lấy y, trong lòng đều là vui vẻ, chỉ nghĩ, tiểu cũ kỷ, sao lại tốt như vậy.

***

Lúc Lam Vong Cơ đi ngang qua sân luyện kiếm, tay cầm hộp thức ăn, mấy tên sư đệ nhìn thấy y, vẫy tay với y, kêu to chào hỏi y, "Lam nhị công tử".

Lam Vong Cơ cũng bước qua, hành lễ với bọn họ, y luôn là một người lễ mạo chu toàn, mấy thiếu niên cũng ngoan ngoãn hành lễ với y.



Giang Trừng cũng thản nhiên, hơi phản ứng lại, hỏi y: "Cái tên Nguỵ Vô Tiện đâu?"

Lam Vong Cơ lãnh đạm trả lời hắn: "Nguỵ Anh, còn ngủ".

Giang Trừng hừ, nói: "Hôm qua không phải hắn nói đi hái đài sen sao, vậy mà bản thân giờ còn chưa xuất hiện nữa".

"Vậy, ta quay về kêu hắn" Lam Vong Cơ lại đáp.

Lục sư đệ dựa qua, nói với y: "Lam nhị công tử, ngươi đừng nuông chiều Đại sư huynh như vậy, nếu không huynh ấy có thể ngủ khỏi dậy luôn á".

Lam Vong Cơ nhìn mấy thiếu niên xung quanh, vừa mới luyện tập xong, tay vẫn còn cầm kiếm, hỏi: "Nguỵ Anh, trước đây có luyện kiếm cùng với các ngươi không?"

Tam sư đệ trả lời y: "Trước đây có luyện, nhưng chúng ta giờ thìn đến, còn Đại sư huynh, hoặc cuối giờ thìn, hoặc hết giờ mới tới."

Lam Vong Cơ nghiêm túc đánh giá bằng một câu: "Tật xấu". Nhưng tật xấu này hiện giờ đã không còn nữa, về phần nguyên nhân, chỉ có Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện hai người tự biết thôi.

"Nhưng Đại sư huynh rất lợi hại, không cần đến sớm như chúng ta, môn nào cũng đều đứng đầu hết". Ngũ sư đệ sùng bài hắn nhất, lời nào nói ra cũng đầy vẻ ngưỡng mộ.

Tứ sư đệ lại nói: "Lam nhị công tử, ngươi không cần luyện kiếm sao?" Tứ sư đệ thấy thân thủ của y cũng rất tốt, nhưng nhiều ngày qua, không thấy y luyện tập, tò mò hỏi thăm.

Lam Vong Cơ nói: "Giờ mẹo, đã tập rồi".

Cho dù không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ cũng sẽ không lười biếng, sau khi thức dậy vào giờ mẹo, mát xa cho Nguỵ Vô Tiện một chút, sau đó ra ngoài, ăn sáng đơn giản, rồi luyện tập buổi sáng, chỉ là y đến sớm quá, sân luyện kiếm chẳng có ai, cho nên không người nào phát hiện ra.

Thế mạnh của Lam Vong Cơ khác với Nguỵ Vô Tiện, mặc dù cũng vô cùng có thiên phú, nhưng không sinh lòng kiêu ngạo, đều luôn chăm chỉ luyện tập từng bước một, người như thế, càng khiến người ta khâm phục. Chỉ thấy tam, tứ, ngũ, lục sư đệ, hai mắt đều sáng lên, "Quá ngầu luôn nha! Lam nhị công tử!"

Giang Trừng khoanh tay đứng một bên, lười quan tâm đến bọn họ, Lam Vong Cơ sợ trễ giờ, canh bị nguội, nên chào tạm biệt.

Lục sư đệ ngẩn ra, nhìn theo bóng lưng của y nói: "Lam nhị công tử giờ mẹo đã luyện tập buổi sáng rồi, tại sao bây giờ mới ăn sáng ha"

Ngũ sư đệ nói: "Ngươi thật là ngốc, không thấy hộp thức ăn đó sư tỷ chuyên dùng để đựng canh sao, đó chắc chắn là mang cho Đại sư huynh".

Tam sư đệ thấy có lý, lên tiếng: "Ta đồng ý, cả Liên Hoa Ổ lúc này vẫn còn chưa ăn sáng, đoán chừng là cho Đại sư huynh rồi".



Tứ sư đệ tiếp lời: "Đại sư huynh lười biếng quá, Lam nhị công tử thật là hiền huệ (đức hạnh – thường dùng cho phụ nữ) nha".

Mấy người họ đang ồn ào bàn tán không ngừng, Giang Trừng hừ một tiếng, nói: "Cái tên lười đó, thêm cái tên hiền huệ này, công phu bỏ xa các ngươi cả mấy con phố, có thời gian rảnh không bằng các ngươi đi luyện tập còn hơn".

Rất có lý, bọn chúng ngượng ngùng, nhặt kiếm lên, vội vàng luyện tập, trong lòng bổ sung thêm một câu: Nhị sư huynh hung dữ quá!

***

Khi Nguỵ Vô Tiện xuất hiện lần nữa, mặt trời đã lên cao, đám sư đệ ở sân luyện kiếm tập luyện mồ hôi nhễ nhại, Nguỵ Vô Tiện vừa mới ngủ dậy, cả người hăng hái, "Ơ, các sư đệ sớm ha".

"Đại sư huynh, ngươi vẫn không biết xấu hổ khi nói từ sớm à!" đám sư đệ lại nhốn nháo lên, Giang Trừng cũng ra rất nhiều mồ hôi, tháo băng quấn cổ tay ra để lau mồ hôi trên trán, cáu kỉnh nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đề nghị chúng ta đi hái đài sen, không biết ngượng mà giờ này mới xuất hiện".

Nguỵ Vô Tiện không quan tâm, "Bây giờ không phải là vừa thích hợp hay sao, các ngươi luyện kiếm xong, đúng lúc xuất phát".

Giang Trừng trừng hắn một cái, "Nóng quá, ta phải trở về tắm rửa, ngươi đợi đi".

Tam sư đệ cũng nói: "Hay là chúng ta cùng nhau tắm trong nhà tắm đi, nóng quá, Đại sư huynh đi cùng nhé, đợi chán lắm á".

Tam sư đệ là một người thẳng thắn, không suy nghĩ nhiều, tứ, ngũ sư đệ vội vàng bịt miệng hắn lại, cười nói: "Đại sư huynh vẫn là nên đợi đi, chúng ta đi nha". Sau đó nhanh chóng kéo tam sư đệ đi.

Lôi hắn đi một đoạn xa rồi mới buông hắn ra, tam sư đệ bất mãn nói: "Các ngươi làm gì vậy!"

Ngũ sư đệ nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, "Tam sư huynh, ngươi không nhìn thấy Lam nhị công tử cũng ở đó à, ngươi còn muốn Đại sư huynh tắm chung".

Tứ sư đệ hết nói nổi, kêu lên: "Tam sư đệ, ngươi mù hả, ngươi không thấy cổ của Đại sư huynh..."

Tam sư đệ bừng tỉnh, "A! Vậy, vậy thì... nhị sư huynh, vậy có phải là..."

Mấy sư đệ đều nhỏ tuổi hơn Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng một chút, bình thường mấy vụ xuân cung đồ gì đó, mấy cuốn sách linh tinh này kia, đều là Nguỵ Vô Tiện cho bọn chúng xem, mà lục sư đệ còn nhỏ, thậm chí không có cơ hội tham gia vụ này, mấy người bọn chúng nếu có chuyện bát quái diễm tình gì mà không hiểu, thì đi thỉnh giáo Nguỵ Vô Tiện, bây giờ Nguỵ Vô Tiện lại là nhân vật chính của câu chuyện bát quái này, bọn chúng chỉ còn cách đi thỉnh giáo Giang Trừng thôi.

Cặp mắt Giang Trừng muốn trợn trắng lên trời, "Câm miệng, đừng hỏi ta". Hắn không hề muốn tham gia vô đề tài này một chút nào, mặc kệ bọn chúng ở đó nhanh chóng về phòng: "Sau này liên quan tới chủ đề này, đừng có hỏi ta!!"

Mấy sư đệ bị bỏ rơi, cũng không biết tại sao nhị sư huynh lại nổi giận đùng đùng nữa, nhưng mà nhị sư huynh một ngày mười hai canh giờ thì nổi giận hết tám canh giờ rồi, cũng không ngạc nhiên.

Chỉ có lục sư đệ vẫn ngây ngốc như cũ, chớp chớp mắt, "Chuyện gì, các sư huynh đang nói chuyện gì vậy hả??"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.