Lại trải qua hai ngày hạnh phúc ở Vân Mộng, Nguỵ Vô Tiện thường hay náo loạn đến đau eo, Lam Vong Cơ cũng không dám động đến hắn nữa, ngày nào cũng mát xa cho hắn, xức thuốc, cùng người nọ tĩnh dưỡng khoẻ hơn rồi, sau đó quyết tâm thay đổi thói quen xấu của hắn, thúc giục mọi người thức dậy để luyện kiếm.
Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn y một cái, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Lam Vong Cơ khẽ thở dài, lại kêu hắn: "Nguỵ Anh".
Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm nói: "Đừng đi, luyện tập với bọn chúng, chán lắm".
Lam Vong Cơ vuốt ve mặt hắn, nhẹ giọng dỗ dành, "Ta tập cùng ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, cũng không phải là không thể, vì thế cười nói: "Được á". Rồi kéo y qua, hôn một trận ra trò, sau đó sảng khoái bật dậy, vệ sinh sạch sẽ, cầm kiếm lên, kéo Lam Vong Cơ đi ra ngoài.
Đến sân luyện kiếm, mấy sư đệ khác nhìn thấy bọn hắn, đều thấy kỳ lạ, Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, chỉ vào bọn chúng nói, "Biến hết đi, để trống chỗ này cho ta".
Giang Trừng hừ một tiếng, "Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy, Nguỵ Vô Tiện, ngươi cũng có thể dậy nổi ha".
Nếu không có đề nghị của Lam Vong Cơ, hắn thật sự vẫn chưa dậy, Nguỵ Vô Tiện trước đây, cực kỳ nỗ lực vươn lên, khi quay đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đã bỏ xa những đệ tử cùng lứa từ lâu, đôi khi hắn cũng không muốn mình nổi bật quá, nhưng với thiên phú này, rất khó mà giấu được.
Hắn ngáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981255/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.