Nguỵ Vô Tiện cũng là người nói gió tức là mưa (tức là muốn làm gì phải làm ngay),nói muốn đi bắn diều, là nhanh chóng kêu Giang Trừng và mấy sư đệ, tập trung lên trên ngọn đồi đó, cầm trên tay một mớ diều đủ loại.
Hắn chỉ đạo tam sư đệ, nói: "Tam sư đệ, ngươi làm một lần cho Lam nhị công tử xem, y chưa từng chơi qua".
Nhận lệnh, tam sư đệ thả một con diều, thấy con diều bay lên từ từ, càng lúc càng cao, tam sư đệ cầm cung tên hướng về phía đó, sau khi tìm được góc độ tốt, đột ngột bắn ra một mũi tên, bắn chính xác, làm rơi con diều đang bay trên cao.
"Cũng tiến bộ đó". Nguỵ Vô Tiện xoa xoa đầu nó, khen một câu, nhận được lời khen của hắn, tam sư đệ cười hì hì, trong lòng khỏi nói là vui vẻ thế nào, dù sao đại sư huynh cũng là người lợi hại nhất trong số bọn họ, cho đến nay vẫn chưa có ai phá được kỷ lục của hắn.
Nguỵ Vô Tiện lại nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, chính là chơi kiểu này, thả diều lên, ai bắn hạ được diều cao nhất, là người chiến thắng". Lam Vong Cơ gật gật đầu, đã hiểu, Nguỵ Vô Tiện lại cười nói: "Chúng ta thi đấu một trận, thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Ai thắng, đối phương phải đồng ý làm một chuyện".
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha một tràng, "Được, theo ý ngưoi!" Sau đó nói với mấy sư đệ: "Các ngươi cũng bắn đi, để ta xem dạo này các ngươi có lười biếng không".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981252/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.