Cảm giác phát tiết ra ngoài thật quá tuyệt, khiến người ta ngây ngất trong một lúc. Nguỵ Vô Tiện ngồi bệt xuống đất ho sặc sụa, Lam Vong Cơ mới nhớ tới mình không thể bắn vào miệng người ta, vội vàng nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, Nguỵ Vô Tiện che miệng ho, Lam Vong Cơ đưa tay qua, định đỡ lấy hắn: "Nguỵ Anh, nhổ, nhổ ra".
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, hầu kết nhúc nhích, sau đó mở miệng ra, "Đều nuốt rồi, hết rồi". Vẫn còn dính một chút trên vành môi, hắn lại đưa đầu lưỡi ra liếm sạch, Lam Vong Cơ bị hắn làm cho đến mức không thể nói rõ ràng được: "Hồ nháo, không, không thể nuốt".
Nguỵ Vô Tiện vòng tay qua cổ y, đưa mắt ra hiệu về phía mấy cuốn sách trên mặt đất, nói: "Có thể nuốt, trên sách viết".
Lam Vong Cơ người này bình thường thích nhất là nói cái gì cũng lấy ra từ trong sách, Nguỵ Vô Tiện ghi thù vụ này, bắt bí y, nhìn thấy Lam Vong Cơ tay chân hơi luống cuống, nhiệt độ trên cổ y càng lúc càng tăng, quá là cao hứng, đu lên người y, "Ha ha ha ha ha ha ha ha", bắt đầu cười một trận thật to.
Nguỵ Vô Tiện chắc đại khái không biết hiện giờ hắn trông như thế nào, đuôi mắt ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp in bóng ngọn nến, lấp lánh ánh nước sáng ngời, khuôn mặt đó vì động tình, mà phơn phớt hồng, ngay cả đầu mũi tinh xảo cũng phơn phớt hồng rất dễ thương, đôi môi đỏ hồng cong lên cười đển rung rung, câu lấy hồn người ta. Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981247/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.