Vân Thâm Bất Tri Xứ, tuy thời tiết đang giữa mùa thu, nhưng ở đây trồng rất nhiều loại cây cỏ quanh năm màu xanh, nên không bị ảnh hưởng bởi gió thu một chút nào, tiên phủ trăm năm luôn luôn toát lên vẻ uy nghiêm trang trọng.
Lúc Lam Vong Cơ cầm hộp thức ăn, mở cửa Tĩnh Thất, bên trong trống không, cái người xinh đẹp vốn nên nằm ngủ ngoan trên giường đã biến mất.
Y cũng không lo lắng, đặt hộp thức ăn xuống, xoay người ra ngoài. Đi đến bãi cỏ nuôi thỏ, nơi đó hiện giờ rất tuyệt, Nguỵ Vô Tiện biết y thích thỏ, nên thường đi bắt cho y, sau đó thỏ lại sinh ra thỏ con, bây giờ đã có vài chục quả cầu tuyết đang nhảy nhót. Nghe tiếng động, một đám cầu tuyết mở to cặp mắt màu hồng phấn nhìn qua, thấy là Lam Vong Cơ, đều chạy đến, nhảy nhót bu quanh y, Lam Vong Cơ ôm một con lên, vuốt ve trong lòng, con thỏ con được xoa đến thoải mái, nheo mắt dụi dụi vào Lam Vong Cơ, nhưng Nguỵ Vô Tiện không có ở đây, Lam Vong Cơ lại thả con thỏ xuống, quay người đi ra sau núi.
Nguỵ Vô Tiện sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã được một thời gian, Lam Vong Cơ cũng bắt đầu hiểu rõ hắn.
Quả nhiên, Nguỵ Vô Tiện đang nằm bắt chéo chân trên mặt đất, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ đang lắc lư, bên cạnh là một đống lửa đã tắt, trong đó là hai con cái bị xuyên qua. Vì đã có bài học trước đó, bị Lam Vong Cơ nhắc đi nhắc lại suốt một thời gian dài, hiện giờ Tuỳ Tiện luôn treo ở thắt lưng, không dám dùng để xiên cá nữa.
Thính lực của hắn rất tốt, vừa nghe thấy tiếng "lạo xạo" của ai đó dẫm lên cỏ từ xa, đôi mắt thông minh đảo một cái, hạ chân xuống, nhổ cọng cỏ trong miệng ra, hai mắt nhắm lại, nghiễm nhiên là dáng vẻ như đang ngủ.
Lúc Lam Vong Cơ đi tới, thấy hắn đang ngủ, nên bước chân nhẹ lại một chút. Nguỵ Vô Tiện ngủ là những lúc hiếm hoi an tĩnh, Lam Vong Cơ bước qua, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện theo thói quen lại cọ cọ vào lòng bàn tay y, khiến người ta cảm thấy, so với đám cầu tuyết hồi nãy, hắn đáng yêu không kém gì.
Khuôn mặt vẫn còn mang nét trẻ con, đôi môi đỏ mọng hé mở, Lam Vong Cơ nhất thời không nhịn được, cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào. Vốn định hôn lén một cái, không ngờ người vốn tưởng là đang ngủ say này, đột nhiên quàng tay qua cổ y, dùng lực kéo y xuống, liền nhìn thấy đôi mắt sáng ngời mang ý cười đó: "Lam nhị công tử, sao có thể lợi dụng lúc người ta ngủ, mà lén hôn người ta thế".
Lập tức biết người này giả vờ ngủ, Lam Vong Cơ cũng không rời đi, chộp được khoảng trống giữa lúc hắn nói, đầu lưỡi trực tiếp thâm nhập vào, trao cho hắn một nụ hôn đúng nghĩa.
Nguỵ Vô Tiện bị y hôn đến thoải mái, hơi nheo mắt lại, Lam Vong Cơ lau vết nước trên môi hắn, giọng nói trầm thấp, nhưng nhẹ nhàng: "Ngủ ở đây lạnh".
Nguỵ Vô Tiện vẫn ôm cổ người nọ không rời, giọng nói mang chút lười biếng, "Vậy ngươi nằm xuống đây với ta, sẽ không lạnh nữa".
"Được" sau đó Lam Vong Cơ cũng nằm xuống, ôm hắn vào lòng giữ ấm.
Ánh nắng ấm áp tràn ngập, chiếu xuống người khiến toàn thân giống như có một tầng ánh sáng vàng, sự dịu dàng ẩn trong ánh nắng đó, đều thể hiện hết trên người Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng người nọ tươi cười, vẫn còn buồn ngủ, Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Tại sao lại đến đây?"
Hắn bĩu môi: "Ta tỉnh dậy thấy ngươi chưa về, lại hơi đói, nên có chút thèm cá nướng".
Lam Vong Cơ nói: "Xin lỗi, hôm nay bị muộn".
Nguỵ Vô Tiện lại cười nói: "Có gì mà xin lỗi, là ta dậy sớm mà. Ta có thể đã bị ngươi chiều hư rồi, cá nướng này ta lại không muốn ăn nữa."
Mặc dù đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không ra gì, nhưng Lam Vong Cơ sẽ thường mang cho Nguỵ Vô Tiện vài món ăn ngon khác nhau, chẳng hạn như món cay ưa thích nhất của hắn.
"Không sao" Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, nói: "Về đi, có đồ ăn".
Cũng không biết y nói không ăn cá này không sao, hay là được chiều hư cũng không sao, dù sao Lam Vong Cơ vẫn luôn có thể dỗ dành Nguỵ Vô Tiện vui vui vẻ vẻ chỉ bằng hai ba lời nói.
Khi Nguỵ Vô Tiện mở hộp thức ăn, thì rất ngạc nhiên. Không phải là mớ rễ cây vỏ cây này nọ, cũng không phải là món ăn cay mà bình thường hắn hay ăn, mà là món canh sườn hầm củ sen yêu thích nhất của hắn.
"Đây là?" Nguỵ Vô Tiện đối mặt với bát canh này, nhất thời không dám ăn.
Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, chỉ điềm đạm nói: "Mấy ngày nay phòng bếp có mua một ít củ sen".
Mua củ sen, cho nên phòng bếp làm món canh sườn hầm củ sen, mạch suy nghĩ vốn nên là như thế, Nguỵ Vô Tiện cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mặc dù hương vị chắc chắn không bằng canh của sư tỷ, nhưng vẫn tốt hơn là không có, vì vậy uống hai ngụm.
Nếm nếm, sau đó vỗ vỗ vào bên cạnh: "Lam Trạm, ngươi lại đây một chút".
Lam Vong Cơ nghe lời bước qua ngồi xuống, thực sự trong lòng lại hơi thắc thỏm, ánh mắt hơi loé lên, vì vậy hỏi hắn: "Thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện một tay chống đầu, vô cùng hứng khởi nhìn y, một tay cầm muỗng múc canh gõ gõ vào thành bát vài cái, nói: "Hương vị không tồi".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hắn lại cười, nói: "Cho nên Lam nhị công tử không muốn giải thích một chút à, tại sao phòng bếp của Vân Thâm Bất Tri Xứ nấu canh, lại có thể có hương vị của sư tỷ ta?"
Món canh này hắn đã uống nhiều năm, ở bên ngoài cũng từng uống, luôn so sánh với canh do Giang Yếm Ly làm, không có chỗ nào nấu canh có thể sánh bằng canh của Giang Yếm Ly. Mà bát canh này, mặc dù cũng không bằng, nhưng rõ ràng có dấu ấn của Giang Yếm Ly.
Là được làm theo phương pháp của Giang Yếm Ly.
Lam Vong Cơ không trả lời, ánh mắt càng thêm bối rối, Nguỵ Vô Tiện đặt thìa xuống, dán sát qua, gãi gãi cằm của y: "Nói, ai làm?"
Hàng lông mi của Lam Vong Cơ rung lên, hồi lâu, trả lời hắn: "Ta".
Nguỵ Vô Tiện đã đoán ra ngay từ ngụm canh đầu tiên, cố tình trêu đùa y. Có thể làm ra được hương vị này, chắc chắn là Giang Yếm Ly tự tay chỉ dạy phương pháp, lại nhớ đến đoạn đối thoại giữa Giang Yếm Ly và hắn trong từ đường, cũng không khó đoán ra. Lam Vong Cơ nhất định là lo lắng hắn nhớ nhà, vì vậy tìm Giang Yếm Ly để học cách làm món canh sườn hầm củ sen, để khi hắn muốn uống thì có thể nấu cho hắn.
Thật sự là sắp bị tiểu cũ kỷ làm cho xúc động muốn chết rồi, làm sao còn có thể tiếp tục giả vờ được nữa, Nguỵ Vô Tiện trực tiếp nhào lên người y, "Lam Trạm, tại sao ngươi lại tốt như thế chứ!"
Ai cũng nói quân tử tránh xa nhà bếp, Lam Vong Cơ đối với hắn, ngay cả nấu ăn cũng sẵn lòng á. Hắn nâng đôi bàn tay thon dài xinh đẹp đó lên, âu yếm hôn xuống. Lam Vong Cơ nhắc hắn: "Uống canh, nguội rồi".
"Được, uống uống uống" Nói rồi cầm bát uống ừng ực hết sạch, nếu như xương không quá cứng, thì ngay cả xương hắn cũng sẽ không muốn bỏ, uống xong khen ngợi không dứt: "Ngon! Uống quá ngon! Lam Trạm ngươi tại sao cái gì cũng biết làm thế! Với trình độ này, ta đang cân nhắc xem có nên kêu ngươi làm mấy món cay khác cho ta ăn để kiểm tra không nha". Nghĩ nghĩ, thấy mình hơi quá đáng, lại nói: "Chỉ nấu canh là quá tốt rồi, thỉnh thoảng nấu cho ta uống một chút là được".
Không ngờ Lam Vong Cơ nói: "Đã làm qua".
Nguỵ Vô Tiện nghĩ tới nghĩ lui mấy lần, mới tự xác định là không nghe sai, chớp chớp mắt: "Cái gì? Khi nào?". Hắn đột nhiên nhận ra: "A! Mấy món ăn cay trước đây!"
Ban đầu hắn cứ thấy kỳ lạ, Lam Vong Cơ cũng không rảnh như vậy, thế mà thường ra ngoài mua món ăn cay cho hắn, hoá ra đều là tự y làm. Trong lòng cảm động đến nỗi rối tinh rối mù, lại nhào vào lòng y một lần nữa, nói năng lộn xộn chẳng có đầu đuôi, "Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm! Ngươi thật là, từ lâu như vậy đã bắt đầu nấu món cay cho ta ăn ư?"
Lam Vong Cơ lại nói: "Sớm hơn trước đó".
Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc, lần đầu ăn món cay Lam Vong Cơ mang tới, đã là rất lâu trước đây, lúc đó tâm ý cả hai đều còn chưa rõ ràng, nói là sớm hơn trước đó... Nguỵ Vô Tiện cố gắng nhớ lại, sau đó trợn mắt lên, "Vỏ dưa hấu xào?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ bắt đầu né tránh, "Xào không ngon" Ngừng một chút, lại nói: "Đó là lần làm đầu tiên".
Cái món một đống dính dính có màu sắc quái dị đó, hoá ra là do Lam Vong Cơ xào ra. Bây giờ Nguỵ Vô Tiện thấy hối hận, cực kỳ hối hận, hắn níu lấy Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, tại sao ngươi không nói với ta, ta đã không ăn một miếng nào, nếu ta biết ngươi làm thì chắc chắn sẽ ăn".
Lam Vong Cơ nói: "Không ngon".
Nguỵ Vô Tiện không vui, hắn nói: "Món gì ngươi làm cũng đều ngon hết, đừng nói vỏ dưa hấu xào, cho dù vỏ dưa hấu cháy khét, ta cũng có thể ăn hết."
Nghe hắn nói hưu nói vượn, trong lòng Lam Vong Cơ có chút đắc ý, Nguỵ Vô Tiện kéo y nói: "Lần sau, lần sau ngươi làm gì cho ta đều phải nói với ta, được không?"
Trong lòng Lam Vong Cơ đều bay bổng, thành thành thật thật, gật gật đầu.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện đều bị Lam Vong Cơ làm cho tan chảy hết, nắm lấy tay y, hôn khắp các đốt ngón tay xinh đẹp đó, "Đôi tay này của Lam nhị công tử nhà chúng ta sao mà lợi hại như thế chứ, biết dùng kiếm, biết đánh đàn, còn biết nấu ăn".
Hắn càng hôn càng hăng, rồi cắn nhẹ lên đó, để lại dấu răng nho nhỏ, Lam Vong Cơ rút tay về, "Nguỵ Anh, đừng nháo".
Tuy vành tai vẫn chưa đỏ, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm thấy y ngại ngùng, vì vậy cũng không quậy nữa, hỏi y: "Lam Trạm, trưa nay ngươi có việc gì không?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, Nguỵ Vô Tiện liền biết, nếu đêm hôm trước Lam Vong Cơ làm quá phận, thì qua hôm sau sẽ không làm bất kỳ chuyện gì khác để có thời gian ở cùng hắn, vì thế chỉ chỉ vào bàn, cười nói: "Vậy thì chúng ta tiếp tục".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]